Khi Lục Đan Bạch đến nhà Lâm Tịch Tuyết, Lâm Tịch Tuyết đã đợi cô ấy rất sốt ruột. Khi nhìn thấy Lục Đan Bạch, cô ấy vội vàng hỏi: "Đan Bạch, cô vừa đi ra từ trong bãi rác à?"
Lục Đan Bạch gỡ tờ giấy trên đầu xuống, nói: "Vừa rồi trên đường tới đây bị kẹt xe, bị một nhóm người ném giấy khắp nơi, khiến tôi rất khó chịu. Đúng rồi đừng nói tới cái này, cô có thể cho tôi xem một chút đồ trong túi da đó không?"
Lâm Tịch Tuyết vội vàng dẫn người lên tầng hai, mở cửa phòng ở tầng hai, lấy trong ngăn kéo ra một cái túi da rách nát, đưa cho Lục Đan Bạch.
Cầm lấy chiếc túi da bò, Lục Đan Bạch nhìn đồ vật bên trong không chớp mắt, vì sợ rằng có thể đã bỏ sót tin tức quan trọng nào đó.
Cầm lấy tờ giấy trắng có dòng chữ, Lục Đan Bạch hỏi: "Cô đã dùng chữ viết tay này để đi làm xét nghiệm chưa?"
Lâm Tịch Tuyết lắc đầu nói: "Hôm nay tôi đến đồn cảnh sát để giao những thứ này. Không ngờ lại gặp được cô."
Lục Đan Bạch nhíu mày nhìn những thứ này, trong đầu quay đi quay lại, nhưng không nghĩ ra được ai lại đặt những thứ này ở cửa ra vào của Lâm Tịch Tuyết, hết nghi vấn này đến nghi vấn khác.
"Tại sao bọn họ lại chỉ đặt ở chỗ cô, mà không phải là Chu Hạo Thanh hoặc là Thịnh Vân Hạo? Khách quan mà nói, hai người họ mới là lựa chọn tốt nhất. Tại sao bọn họ lại chọn cô?"
Lục Đan Bạch càng nghĩ càng cảm thấy có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013409/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.