Vào lúc hoàng hôn, tại cổng lớn tòa án.
Khi Tô Tuyết Vy và Chu Hạo Thanh hai người họ bước ra ngoài, thì trong tay Tô Tuyết Vy đã có thêm một tờ lệnh truyền của tòa án.
Lần này, cho dù ông trời có lòng muốn chiếu cố Tô Minh Nguyệt đi nữa, Tô Minh Nguyệt cô ta cũng nhất định phải trả giá cho những gì mình đã làm.
“Hạo Thanh, em thật cảm ơn anh đã làm mọi chuyện vì em suốt thời gian qua.” Tô Tuyết Vy nói.
Ánh nắng chiều tà từng chút từng chút một rải lên trên người Tô Tuyết Vy, lúc này chỉ có hai người đứng tại cổng tòa án vắng vẻ, từng cơn gió thổi qua, Tô Tuyết Vy nắm chặt tờ lệnh truyền trong tay.
“Bây giờ em nhất định phải bắt Tô Minh Nguyệt trả giá.”
“Tuyết Vy, nếu anh còn có thể giúp được gì cho em, thì em cứ việc lên tiếng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tô Tuyết Vy nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô dịu dàng nở một nụ cười, những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến cô gần như suy sụp, lúc này khi có được tờ lệnh truyền của tòa án trong tay, cô lại cảm thấy không được chân thật lắm.
“Hạo Thanh, em thật sự rất cảm ơn anh, nhưng em vẫn muốn nói là em không muốn liên lụy đến anh, đặt biệt là anh vừa mới trở về nước, anh còn phải kế thừa sự nghiệp của nhà họ Chu.”
Cho dù Chu Hạo Thanh có phản bác lại cô, cô vẫn phải nói với Chu Hạo Thanh rằng số phận của việc giúp cô chính là vực sâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013374/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.