Lâm Tịch Tuyết nghe cô nói vậy bỗng nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc gương, vừa nhìn vừa hỏi.
“Thật không? Tớ đã thay đổi rồi sao? Có phải trở nên già đi không?”
Tô Tuyết Vy cười ra tiếng, sau đó trả lời: “Không phải, là trở nên vô cùng xinh đẹp.”
Lời Tô Tuyết Vy nói là thật, Lâm Tịch Tuyết thực sự rất xinh đẹp.
Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết trò chuyện một lúc mãi đến khi trời nhá nhem tối thì Lâm Tịch Tuyết mới đứng dậy chào tạm biệt. Tô Tuyết Vy vô cùng biết ơn người bạn Lâm Tịch Tuyết này.
Dù là trước đây hay bây giờ thì cô ấy vẫn luôn coi mình là người bạn thân tốt nhất.
Cô ấy không quan tâm đến những gì bản thân cô đã trải qua trong suốt 4 năm mất tích đó, điều này khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thời gian nhiều năm như vậy đã bào mòn tất cả các góc cạnh của cô, mà cô cũng không phải là người thích để lộ vết sẹo của mình cho người khác nhìn.
Đối với những gì Lâm Tịch Tuyết nói, cô nhất định phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra?
Rốt cuộc thì Tô Minh Nguyệt còn lén gạt cô làm những chuyện gì nữa, cô nhất định phải tìm hiểu rõ từng việc một.
Khi Thịnh Vân Hạo trở về, anh không hề hỏi về việc Lâm Tịch Tuyết đến đây, ban đầu Tô Tuyết Vy còn định thảo luận với Thịnh Vân Hạo về việc cho cô trở lại trại trẻ mồ côi một chuyến, nhưng cô còn chưa kịp nói thì Thịnh Vân Hạo đã chặn lời của cô trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013353/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.