Anh đứng ở mép giường, nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, ánh mắt anh trở nên ảm đạm.
Một lúc sau, anh mới cầm cà vạt bước vào phòng tắm.
Lúc đang ngủ mơ màng, Nguyễn Quỳnh Anh cảm nhận được bên người lún xuống, cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng thì đụng phải một làn da nóng bỏng.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên thức giấc, ngồi dậy sau đó mượn ánh đàn của đầu giường nhìn một chút, nhìn thấy Trần Vĩnh Hải đang nhắm mắt nằm bên cạnh mình.
"Anh trở về rồi sao?" Nguyễn Quỳnh Anh rút bàn tay đang đặt trên ngực anh.
Trần Vĩnh Hải hí một mắt, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Dường như bị cô đánh thức khiến anh cảm thấy không vui.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, cẩn thận hỏi: "Cái đó.... anh muốn không?"
Cô không quên rốt cuộc là mình tới đây để làm gì.
Sau khi nghe lời nói của Nguyễn Quỳnh Anh, con người Trần Vĩnh Hải co lại, vẻ mặt không kiên nhẫn lên tiếng:
"Bây giờ tôi không có bất kỳ hứng thú nào với cô."
Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ, bị người đàn ông mà mình yêu thương chê bai, trong lòng cô cảm thấy có hơi mất mát.
"Em biết..." Nguyễn Quỳnh Anh cười gượng, cố gắng nằm xuống.
Cô vừa nằm xuống thì một cánh tay nhanh chóng đưa tới, ôm lấy eo cô.
"Anh Trần." Nguyễn Quỳnh Anh mở to hai mắt, lên tiếng.
Trần Vĩnh Hải cau mày ôm cô vào lòng, âm thanh mệt mỏi: "Ngủ đi, nếu không tôi sẽ ném cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522321/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.