“Anh Hải?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, mở miệng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này, anh nên ở Tập đoàn Vĩnh Phát với Tô Hồng Yên mới đúng.
Đối với sự tò mò của cô, Trần Vĩnh Hải ngoảnh mặt làm ngơ, mặt lạnh lùng, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, coi cô như không khí.
Cô khẽ thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu cười khổ.
Quả nhiên cô lại bị anh coi thường.
Cô thu hồi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu không khí trong xe ngưng trệ.
Bảo Quốc thấy vậy, có chút không tự nhiên mở miệng nói chuyện phá vỡ sự im lặng: “Thực ra, anh Hải đang ăn với khách hàng, lúc trở về đi ngang qua đây thì nhìn nhìn thấy cô. Vừa đúng lúc chúng tôi có việc phải quay về biệt thự nên thuận tiện đưa cô Quỳnh Anh về cùng.”
“Là như vậy à?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, người đàn ông vẫn tỏ vẻ lãnh đạm.
Bảo Quốc xoay tay lái: “Ừm”
Cũng không hoàn toàn là như vậy.
Đồn cảnh sát đã gọi và nói với anh Hải rằng cô Quỳnh Anh đã đến bệnh viện.
Sau đó anh Hải bảo anh ta lái xe tới, nói trắng ra là đặc biệt để đón cô Quỳnh Anh.
Nhưng anh ta không thể nói ra những lời này.
“Thì ra là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hơi nâng cằm, tin tưởng.
Lời giải thích của Bảo Quốc rất hợp lý, cô cũng không nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải đến đón cô.
Nói đến đây, cô cũng nên cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516541/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.