“Cô Quỳnh Anh” Tô Hồng Yên nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh thì nở nụ cười tươi chào hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bước lên cầu thang và đến bên cạnh cô ấy, cô cũng mỉm cười và gọi cô Hồng Yên, sau đó hai người nhìn nhau không biết nói thêm gì.
Bầu không khí có chút khó xử.
Một lát sau, khi người giúp việc bưng trà vào, Nguyễn Quỳnh Anh chủ động lên tiếng: “Cô Yên mắt hơi đỏ, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Tôi bị anh Vĩnh Hải phê bình .” Tô Hồng Yên xoay xoay tách trà, vùi đầu xấu hổ.
Quỳnh Anh đã sớm đoán ra một chút, nghe được câu trả lời này cũng không ngạc nhiên lắm.
Cô có một phần ngạc nhiên vì Trần Vĩnh Hải là người đã chiều chuộng Tô Hồng Yên đến vậy, lại thực sự sẵn sàng làm cho cô ấy khóc.
Đến cuối cùng là Tô Hồng Yên đã làm gì để anh ấy trở nên tức giận như vậy?
Tò mò đến không chịu nổi, Nguyễn Quỳnh Anh phải kiềm chế mấy lần mới không mở miệng hỏi, cô cắn môi dưới cười nói: “Như vậy sao, anh Hải chắc là muốn tốt cho cô, nếu không thì làm sao anh ấy có thể nói ra lời khiến cho cô Yên đau lòng như vây.”
“Cô nói cũng đúng.” Tô Hồng Yên uống một hớp trà, như đã thông suốt được điều gì đó, cười rạng rỡ hơn. “Lần này tôi thực sự chọc giận anh Hải. Cảm ơn cô Quỳnh Anh đã nhắc nhở tôi. Buổi tối tôi xin lỗi anh ấy.”
“Ha ha ...” Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, tuy rằng mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516539/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.