Càng nghĩ càng thấy có khả năng, ngoại trừ chuyện này, cô không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác.
“Muốn tìm bà ấy hỏi một chút.” Nguyễn Quỳnh Anh lẩm bẩm, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lê Diệu Ngọc.
Ngay khi vừa chạm đến danh bạ, cô liền dừng lại.
Cô chợt nhớ ra mình không có số mới của Lê Diệu Ngọc.
Nhưng thật may mắn cô có số của Nguyễn Trâm Anh
Nguyễn Quỳnh Anh gọi điện thoại cho Nguyễn Trâm Anh, nhưng trong điện thoại lại vang lên một giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy…”
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Cô đặt điện thoại di động xuống, đành phải tạm gác ý nghĩ gọi điện thoại trong đầu lại, dự định một lúc nào đó sẽ đến nhà họ Nguyễn một chuyến, gặp trực tiếp bà ta để hỏi rõ ràng.
Nguyễn Quỳnh Anh trở về phòng, vừa vào cửa liền thấy sắc mặt Trần Cận Phong không tốt lắm, vẻ mặt suy ngẫm nhìn chằm chằm cô.
Cô hoảng sợ hỏi: “Sao ... sao vậy?”
“Em đã đi đâu vậy?” Anh lạnh giọng hỏi cô.
Nếu không phải vì nhìn thấy chiếc túi của cô trên bàn anh, anh đã nghĩ rằng cô đã rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh tự biết mình không đúng sờ sờ gáy: “Em đi gặp một người.”
“Lê Diệu Ngọc?”
“Anh biết?” Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Trần Cận Phong mở gói thuốc ra cười khẩy: “Làm sao anh không biết quan hệ giữa em và bà ta được?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516529/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.