“Cô ấy đã trở về?” Nguyễn Quỳnh Anh trong nháy mắt kinh ngạc.
“Đúng vậy, không lâu sau khi cô đến bệnh viện, anh Hải nói với chủ tịch Tô rằng cô Yên bị thương, vì vậy chủ tịch Tô đã cử người đến đón cô ấy về.”
Thì ra là thế!
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nở nụ cười: ‘Ra vậy, anh Hoàng, tôi về phòng trước đây.”
Quản gia Hoàng nhìn thấy cô chống gậy thì gật đầu: “Được, vậy cô đi chậm thôi.”
“Được.”
Nguyễn Quỳnh Anh đi từng bước một đi về phòng mình, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt không thể kìm được.
Thực lòng mà nói, sau khi biết được Tô Hồng Yên rời đi, trong lòng cô lại thở ra một hơi.
Sự hiện diện của Tô Hồng Yên trong những ngày qua khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực, không chỉ chơi khăm cô mà còn dùng lời nói vô tình hay cố ý chọc vào vết thương của cô.
Cô không thích Tô Hồng Yên cho lắm, Tô Hồng Yên cũng không thích cô, giữa họ như định mệnh đã là lửa và nước.
Bây giờ Tô Hồng Yên đã đi rồi, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác cô đã bước đến cửa phòng của Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, quay đầu liếc về phía phòng làm việc, lẩm bẩm nói: “Anh chắc là vẫn đang giải quyết công việc đi.”
Cô đột nhiên nhớ rằng ban ngày Trần Vĩnh Hải đã nói rằng tối nay Tô Hồng Yên đến phòng của anh.
Bây giờ Tô Hồng Yên không có ở đây, liệu cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516527/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.