Bất kể là như thế nào, thì cô cũng nhất định phải cầm được cái túi xách về.
Điện thoại của cô vẫn còn đang ở trong túi xách, trong đó còn có đoạn ghi âm nữa.
Trong lúc hai người truy đuổi nhau, Nguyễn Quỳnh Anh phóng xe chạy nhanh như bay.
Không hiểu tại sao lúc này trên đường lại rất nhiều xe cộ, xe máy thì có thể tích nhỏ hơn, nên thỉnh thoảng người kia còn có thể lạng lách đi chen giữa nhưng chiếc xe khác, do đó cô không đuổi kịp được người kia.
Lúc này, xe máy bỗng nhiên giảm tốc độ đi khá nhiều, bắt đầu ung dung chạy chậm dần lại ở phía trước.
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, đạp chân ga, bắt đầu tăng tốc một lần nữa, nghĩ nhân cơ hội này để đuổi kịp chiếc xe máy kia.
Nhưng mà mắt thấy cô sắp đuổi tới, thì chiếc xe máy lại đột ngột tăng tốc, lạng lách vượt qua mấy chiếc xe khác, chẳng mấy chốc đã bỏ cô lại cách khá xa, người lái xe còn ngạo mạn giơ một tay ra quơ quơ chào cô.
“Thật đáng ghét!” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ bừng lên vì tức giận, hai tay cô siết chặt lấy tay lái, nghiến răng nghiến lợi như muốn bẻ gãy cả nó đi.
Nếu như cô không nhìn ra được người đang lái chiếc xe máy kia thấy cô đuổi khá sát, cho nên cố ý trêu đùa cô, thì cô chính là một kẻ ngu.
Nguyễn Quỳnh Anh hít thở sâu mấy cái liền, rồi tự ép chính bản thân mình phải tỉnh táo lại, giữ nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516492/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.