Chẳng lẽ vẫn đang so đo lời của Trần Tây Minh?
Hay là ông già Trần Tây Minh kia nói với cô điều gì.
“Tôi cũng không rõ cô Quỳnh Anh thế nào, chẳng qua buổi chiều sau khi bác sĩ Phong đến một chuyến, cô Quỳnh Anh liền không bình thường, dáng vẻ dường như có nhiều tâm sự, cơm tối cũng chưa ăn.” Quản gia Hoàng thở dài nói.
Trần Vĩnh Hải híp mắt: “Trần Cận Phong tới làm gì.”
“Kiểm tra cho cô Quỳnh Anh.”
“Là kết quả kiểm tra khiến cô ấy trở nên khác thường?”
Quản gia Hoàng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Có lẽ không phải, là sau khi bác sĩ Trần Phong đi, cô Quỳnh Anh mới như vậy, lúc ấy tôi liếc nhìn cô ấy, cô ấy giống như đang khiếp sợ cái gì đó.”
Môi mỏng Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch, trong ánh mắt lóe lên đốm lửa, chạy lên lầu.
Anh ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc Trần Cận Phong đã làm gì khiến cô khiếp sợ đến nỗi không ăn cơm.
Đi tới ngoài cửa phòng, khe cửa khẽ chiếu ánh đèn, khiến Trần Vĩnh Hải dừng động tác mở cửa, anh nhíu mày.
Cô còn chưa ngủ?
Suy nghĩ thoáng qua, Trần Vĩnh Hải trực tiếp mở cửa đi vào, chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh quả nhiên không ngủ, đeo nút bịt tai trong lỗ tai, đang ngồi trên ghế sa lông vẽ gì đó.
Trần Vĩnh Hải lập tức nổi nóng.
Người phụ nữ này không ăn không ngủ, rốt cuộc muốn làm gì?
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Mặt anh chìm xuống, gầm nhẹ một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516460/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.