“Không có, không có, không có sau đó.” Tô Hồng Yên liên tục lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dạng tích cực nhận ra này của cô ta, suy nghĩ của Trần Vĩnh Hải lại bay xa, ánh mắt đột nhiên trở nên hoảng hốt.
Anh nhớ đến bốn năm trước, mỗi khi Nguyễn Quỳnh Anh phạm sai lầm đều dùng bộ dạng này để nhận sai.
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc xuống đáy mắt, giọng nói lạnh lùng: “Hồng Yên, anh hy vọng đây là lần cuối cùng, em biết anh không thích Trần Tây Minh quản chuyện của anh mà.”
“Ừm, rồi, em biết rồi.” Tô Hồng Yên liên tục gật đầu.
Trần Vĩnh Hải phất tay: “Không có chuyện gì nữa thì em đi ra ngoài trước đi, anh còn có việc phải xử lý.”
“Em có việc.” Tô Hồng Yên nhảy đến trước mặt anh nói.
Trần Vĩnh Hải hạ lông mày xuống: “Chuyện gì nữa?”
“Lúc nãy mẹ em gọi điện thoại đến, nói nhẫn đính hôn của chúng ta đã được đưa đến rồi, hỏi anh có thời gian rảnh không qua thử một chút xem có đẹp không.” Nói đến đây Tô Hồng Yên đi ra phía sau anh, đặt tay lên bả vai anh.
Sau đó ngay lúc anh vừa mở miệng thì lại nói tiếp: “Anh cũng đừng nói với em là anh không rảnh, hôm nay anh cũng không đến công ty, mà hai ngày trước chúng ta đã định cùng nhau đi xem lễ đường, anh vội về nước cho nên đã phải hủy, lần này anh cũng không định từ chối em chứ?”
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải động đậy, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516447/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.