Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Cô muốn nói gì với tôi.”
Dáng vẻ này của Tô Hồng Yên khiến cho cô không hiểu sao lại nhớ đến mẹ Yến.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta xuống xe nói có được không?” Tô Hồng Yên nhìn về phía lái xe chép miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Được.”
Lái xe là người của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên hiển nhiên là không muốn để cho Trần Vĩnh Hải biết.
Xe dừng ở trước cổng trung tâm thương mại.
Xuống xe, Nguyễn Quỳnh Anh đi theo sau lưng Tô Hồng Yên lên tầng ba, tầng ba đều là cửa hàng của những thương hiệu lớn, có vẻ như là không có ai, là nơi thích hợp để nói chuyện.
Bước vào một cửa hàng giày, Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: “Cô Yên, bây giờ nói chuyện được chưa?”
“Đi vào trong phòng thì hơn.”
Cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời một câu, Tô Hồng Yên để người bán hàng đưa vài đôi giày vào trong phòng, nói muốn từ từ thử giày trong đó.
Nguyễn Quỳnh Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.
Vào đến căn phòng nhỏ, tìm một cái ghế ngồi xuống, cô thấy Tô Hồng Yên thử một đôi rồi lại một đôi giày, vẫn luôn không nói gì, không khỏi có chút bực mình.
“Gói hết mấy đôi này lại cho tôi, chút nữa tôi ra ngoài tính tiền, còn nữa, giúp chúng tôi đưa hai ly champagne lên, cảm ơn.” Tô Hồng Yên nói với người bán hàng.
“Hai vị chờ một lát.” Người bán hàng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516430/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.