“Tôi tên Nguyễn Quỳnh Anh.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay ra bắt lấy tay cô
Hai người nói chuyện suốt đường đi, rồi đi về phía nhà họ Cao.
Giữa đường, Nguyễn Quỳnh Anh biết được thân phận của Ngô Bảo Ngọc, thì ra là cô chủ nhỏ của nhà họ Ngô ở Tiêu Thành.
“Tại sao lại chậm như thế vậy?” Tô Hồng Yên ngồi trên ghế sô pha ở nhà hi=ọ Ca, biểu cảm không hài lòng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh để túi đồ trên tay xuống nói: “Xin lỗi, trên đường đã bị trì hoãn một thời gian.”
“Nhưng cũng trễ quá đó, tôi đã uống hết một ly cà phê rồi đó.” Tô Hồng Yên oán trách.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày lại, nhưng không nói gì.
Nhưng Ngô Bảo Ngọc thì lại nhìn không quen mắt, cô vẩy vẩy cổ tay rồi đứng ra nói giúp cô: “Ê, con người của cô làm sao thế, em gái cô xách nhiều đồ như thế, cô cũng giúp gì hết, còn chê bai cô ấy đến trễ.”
“Em gái?” Tô Hồng Yên cau có, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy ẩn ý nói: “Cô Quỳnh Anh, cô nói với cô gái này cô là em gái tôi hả?”
“Không có.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc đầu, sau đó cười có ý xin lỗi Ngô Bảo Ngọc nói: “Xin lỗi cô Ngọc, vừa rồi tôi không nói rõ, thật ra tôi với cô Yên không phải là chị em gái.”
“Không phải chị em gái? Vậy hai người trong cũng giống nhau quá đó.” Ngô Bảo Ngọc chậc lưỡi chỉ về phía hai người.
“Đúng là rất giống…” Nguyễn Quỳnh Anh cười phức tạp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516429/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.