"Là tôi!" Một giọng nữ hoạt bát vang lên trong điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sốt một lúc, sau đó mỉm cười: "Bảo Ngọc".
Ngô Bảo Ngọc khịt mũi: "Đừng nói là cô còn chưa lưu số điện thoại của tôi đấy chứ?".
"Tôi quên mất" Nguyễn Quỳnh Anh xấu hổ sờ mũi.
Hôm đó Ngô Bảo Ngọc cho cô một tấm danh thiếp, cô nói sau này sẽ lưu lại nhưng cô lại quên mất.
"Xem trên mặt mũi của cô, tôi sẽ tha thứ cô" vẻ mặt Ngô Bảo Ngọc hùng hồn nói.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười: "Được rồi, đừng giỡn nữa, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?".
"Đương nhiên là hỏi cô có muốn đi xem buổi biểu diễn tối nay không?"
"Muốn chứ, buổi biểu diễn của ngài Địch Lan tôi nhất định phải đi" Nhớ tới tấm vé Ngô Bảo Ngọc cho không khỏi phấn khích.
Vé xem buổi trình diễn thời trang của ngài Địch Lan rất khó lấy được, lúc trước ngay cả khi nhà họ Nguyễn còn có tiền mà cô còn không lấy được một tấm vé nào, bởi vậy cô chưa từng đến xem buổi trình diễn thời trang của Địch Lan.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, sao cô có thể bỏ qua.
"Vậy thì tuyệt quá, đến lúc đó tôi sẽ chờ cô ở cổng" Ngô Bảo Ngọc lấy một túi khoai tây chiên vừa nhai vừa nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày: "Tôi nhớ cô nói tối nay có yến tiệc đúng không?".
"Đúng vậy nhưng yến tiệc hủy bỏ rồi, còn nhớ hôm đó tôi nhận được một cuộc gọi ở phòng khám rồi vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516393/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.