"Anh Hải, em sơ ý làm đổ cà phê, tay bị bỏng rồi." Cô ta bĩu môi, giơ tay tỏ vẻ đáng thương chỉ cho anh.
Mu bàn tay đỏ bừng, nổi lên vài mụn nước nhỏ, hiển nhiên là bị bỏng không nhẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên một từ: Diễn!
"Anh đưa em đi bệnh viện." Vĩnh Hải nói
Tô Hồng Yên gật đầu: "Vâng."
Hai người đi đến cửa chính.
Mới đi được hai bước Tô Hồng Yên đã dừng lại, quay đầu áy náy nói với Nguyễn Quỳnh Anh: "Thật xin lỗi cô Quỳnh Anh, đều trách tôi không tốt, cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với Anh Hải."
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật nhẹ: "Không sao, vết thương của cô Tô quan trọng hơn."
"Cảm ơn cô Quỳnh Anh đã thông cảm, cô Quỳnh Anh Đúng là người tốt." Tô Hồng Yên mỉm cười.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì, trong lòng oán trách.
Người tốt.
Người tốt thì bị lợi dụng sao?
"Hy vọng trước khi tôi trở về sẽ không phải nhìn thấy đám mấy người nữa." Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt của anh như có ý gì đó liếc qua Trần Cận Phong.
Trần Cận Phong cũng chẳng sợ, ngoài cười trong không cười đối mắt với anh.
"Yên tâm đi Giám đốc Hải, chỗ của anh, tôi chẳng ở nhiều làm gì, lắm loại đầu trâu mặt ngựa quá!"
"A!" Sắc mặt Vĩnh Hải càng u ám, cầm tập tài liệu trên bàn trà: "Tiểu Yên, đi thôi."
Tô Hồng Yên quay đầu lại: "Dạ."
Đợi khi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516353/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.