"Ừ." Vĩnh Hải "bụp" một cái, đóng hộp lại.
Sau đó anh quay người trở về phòng.
Lúc trở ra, hai tay anh trống trơn, hiển nhiên là anh đã để vòng cổ lại.
Quản gia Hoàng gãi gãi đầu, có chút không rõ Vĩnh Hải đang làm gì.
Trang sức mà bà chủ để lại, đều bị cậu Vĩnh Hải bỏ vào két bảo hiểm trong phòng.
Vậy nên cậu Vĩnh Hải lấy ra, rồi lại để vào, rốt cuộc là muốn làm gì?
Quản gia Hoàng vô cùng tò mò, song cũng không thắc mắc, chỉ nói: "Cậu Vĩnh Hải, thư phòng đã được dọn dẹp ổn thỏa rồi ạ."
"Đã biết." Lương Vĩnh Hải thản nhiên đáp lại, đi về phía thang máy.
Lúc xuống lầu, anh liền nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trên ghế sô pha, đang nhận lấy điện thoại từ người giúp việc.
Cũng không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì, mà mặt nàng lộ rõ vẻ hân hoan.
Đôi mắt dấy lên chút ánh lửa, Lương Vĩnh Hải mím môi mỏng lại.
Mấy tháng qua, đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng cười với anh vui vẻ như vậy, lúc nào cũng giữ bộ dạng thù hận sâu sắc.
Đối với người khác, cô ấy lại có thể cười thoải mái như vậy!
Quỳnh Anh cũng nhìn thấy Vĩnh Hải, bèn gật đầu với anh xem như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nói nói với người ở bên đầu dây kia.
Người dọi đến là thư ký Diêm, anh ấy biết hôm nay là sinh nhật cô, nên cố ý gọi đến để chúc mừng.
Hôm nay anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516349/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.