Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không còn áp lực về tâm lý nữa, cô đưa hộp kim chỉ qua, nói: “Vậy những việc tiếp đó tôi giao cho các bạn. Tôi có việc phải đi đây một chuyến, chiều nay mới về được.”
Một trong những trợ lý trả lời: "Vâng, cô Nguyễn cứ yên tâm giao cho chúng tôi."
Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ một tiếng, yên tâm đi xuống lầu.
Sau khi dùng bữa sáng xong , cô gọi tài xế, đi đến tập đoàn họ Nguyễn .
“Thư ký Diêm.” Vừa bước vào phòng làm việc, cô liền lấy ra một tập tài liệu: “Anh có thể giúp tôi kiểm tra xem tài liệu này có vấn đề gì không?”
“Đây là cái gì?” Thư ký Diêm đặt bút xuống, tò mò lật nó lên, sau đó trợn tròn hai mắt: "Di chúc ?"
“Ừ” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Thư ký Diêm nghiêm túc nhìn cô: "Cô còn trẻ như vậy, tự nhiên lập di chúc làm gì? Hơn nữa, người thừa kế trong di chúc là con của cô. Cô đang mang thai sao?"
“Ừ, được hai tháng rồi”. Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ bụng, trên mặt mang theo nụ cười đầy tình thương của người mẹ.
Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt của Thư ký Diêm lóe lên: “Của giám đốc Hải à?”
Nguyễn Quỳnh Anh lại gật đầu.
Thư ký Diêm cũng là một trong những người trong cuộc biết rõ mối quan hệ của cô và Vĩnh Hải.
“Giám đốc Hải có biết không?” Thư ký Diêm hỏi.
Môi Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy: “Tôi không nói cho anh ấy biết, nhưng tôi đã thử thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516316/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.