Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh âm thầm quyết định, bất kể là ai làm, cô nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Nghĩ đến đây cô ngáp một cái, mí mắt dần trở nên nặng trĩu.
......
Nửa đêm, Lương Vĩnh Hải miệng khô lưỡi đắng tỉnh lại, mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt trần nhà quen thuộc.
"Ưm......" Đầu choáng váng vô cùng, anh khẽ nhích người, toàn bộ ký ức đêm qua hiện lên trong đầu.
Đầu tiên là lôi kéo Nguyễn Quỳnh Anh gọi mẹ, cuối cùng lại đau đầu mà ngất xỉu......
Nhớ đến chuyện này, sắc mặt Lương Vĩnh Hải đen như mực? Hơi lạnh toàn thân tỏa ra, anh thật sự hận không thể bóp chết mình lúc đó.
"Hửm?" Đột nhiên Lương Vĩnh Hải cau mày, ánh mắt nhìn bên giường.
Nguyễn Quỳnh Anh đang gục lên đó ngủ say, thỉnh thoảng còn chép miệng lẩm bẩm gì đó.
Thấy vậy mi tâm Lương Vĩnh Hải khẽ giật, sắc mặt càng thêm khó coi.
Người phụ nữ này, ăn mặc mỏng manh như vậy, vừa rồi ngủ ở đây cũng không sợ bị cảm!
"Dậy đi!"Lương Vĩnh Hải đẩy Nguyễn Quỳnh Anh.
Động tác nhìn như thô lỗ nhưng hoàn toàn không dùng bao nhiêu sức.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ nhúc nhích một chút rồi lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Mí mắt Lương Vĩnh Hải thâm quầng, vén chăn lên xuống giường rồi đứng bên người cô và nhìn cô mấy giây, đột nhiên anh cúi người xuống và bế cô lên giường.
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Quỳnh Anh không có một chút cảm giác và ngủ rất say.
Cho đến khi thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516309/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.