Nguyễn Quỳnh Anh muốn hỏi một câu, chẳng qua là cô còn chưa kịp mở miệng, Trần Cận Phong đã vẫy tay với cô "Quỳnh Anh, mau tới đây làm kiểm tra đi."
"Được" Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Bác sĩ yêu cầu cô ngồi xuống, hỏi thăm về tình hình gần đây của cô, sau đó đưa cô vào trong phòng máy.
Sau hai giờ, cô xoa xoa lưng của mình, giọng nói ngọt ngào mệt mỏi than phiền "Thắt lưng thật là đau."
Trần Cận Phong bưng ly nước mật ong đến cho cô "Chờ sau này bụng trở lên lớn hơn, thì sẽ còn đau hơn."
"Đúng vậy." Nguyễn Quỳnh Anh bùi ngùi thở dài.
Mẹ của Bảo Ngọc đã đề cập đến vấn đề này trong bảng thống kê về quá trình mang thai.
"Tốt lắm, có kết quả rồi đây" bác sĩ cầm một xấp tờ giấy đi ra từ trong phòng máy.
Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng buông cốc xuống đi tới "Bác sĩ, đứa bé thế nào?"
Bác dĩ lặng lẽ nhìn Trần Cận Phong một cái, miễn cưỡng cười một cái "Cũng không tệ lắm, gần đây cô điều hòa cơ thể vẫn ổn, hãy tiếp tục giữ vững nhé."
"Tôi biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh yên lòng gật đầu.
Bác sĩ đem một xấp tờ đơn đưa cho cô "Đây là một số dữ liệu, cô có thể nhìn một chút."
"Cảm ơn thầy thuốc." Nguyễn Quỳnh Anh hai tay nhận lấy, nghiêm túc liếc nhìn.
Thật ra, cô nhìn thì cũng không hiểu thì hết, nhưng bác sĩ nói là đứa bé cũng không tệ lắm, nên cô cũng tùy ý nhìn một lần, sau đó liền đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516299/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.