"Tự do?" Như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Trần Vĩnh Hải cười khinh bỉ thành tiếng: "Cô đã bán mình cho tôi, còn muốn tự do gì nữa?"
"Tôi có thể tự chuộc chính mình được không?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng khinh thường: "Cô có tiền sao?"
"Tôi có!" Đôi môi Nguyễn Quỳnh Anh hơi mấp máy.
Hơn nữa còn đã sớm chuẩn bị xong rồi.
Mi mắt Trần Vĩnh Hải hơi giật, giọng trầm xuống, hỏi: "Cô lấy tiền ở đâu ra?"
Di động còn chưa phân phối ra thị trường, tập đoàn Nguyễn thị chỉ dựa vào 17,5 nghìn tỷ anh đầu tư vào năm ngoái, lại còn dùng toàn bộ cho các vật liệu sử dụng trong nhà máy, chỉ một phần nhỏ được chuyển đến cho các phòng ban.
Nói cách khác, Nguyễn thị căn bản không hề dư thừa vốn lưu động, không thể chi tiền ra.
Vậy tiền của cô rốt cuộc lấy từ nơi nào?
"Chuyện này không liên quan tới anh." Nguyễn Quỳnh Anh vươn tay, đẩy tay Trần Vĩnh Hải đang đặt dưới cằm mình ra.
Trần Vĩnh Hải khôi phục tinh thần, trong mắt lại hàm chứa đốm lửa: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô đừng có nói với tôi là mình dùng thủ đoạn không chính đáng kiếm tiền nhé?"
Trong lòng đau xót, Nguyễn Quỳnh Anh không kiềm chế nổi, lập tức giận sôi lên, ngón tay chọc lên ngực người đàn ông này: "Trần Vĩnh Hải, có phải trong mắt anh tôi là loại người chỉ biết kiếm tiền bằng thủ đoạn không chính đáng không?"
Trần Vĩnh Hải tóm lấy tay cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516242/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.