Giọng nói này... là Tô Hồng Yên!
Cô ta còn chưa đi?
Khẽ nhíu mày, Nguyễn Quỳnh Anh đặt ly nước xuống, nhìn về phía hành lang.
Tô Hồng Yên và Trần Vĩnh Hải đầu đầy mồ hôi đi vào, hai người đều mặc đồ thể thao, một đen một trắng, trên cổ còn choàng một chiếc khăn lông.
Nhìn là biết vừa đi chạy bộ buổi sáng về.
"A, cô Quỳnh Anh tỉnh rồi." Tô Hồng Yên nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, hơi nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh "ừ" một tiếng, liền không nhìn nữa, không làm ra hành động quan tâm gì, cũng không đi tới chỗ Trần Vĩnh Hải.
Nhưng Trần Vĩnh Hải lại nhìn cô.
Đặc biệt khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cùng dáng vẻ mỏi mệt của cô, vẻ mặt anh bỗng dưng trầm xuống.
Không phải tối qua người phụ nữ này ngủ rất sớm sao?
Sao ngủ một giấc dậy lại thành dáng vẻ ngủ không ngon rồi!
"Cô Hồng Yên, nước của cô đây." Quản gia Hoàng rót một chén nước cho Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên nói cảm ơn, lại đưa cho Trần Vĩnh Hải: "Anh Hải, anh uống trước đi."
Trần Vĩnh Hải giơ tay từ chối: "Không cần."
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cầm ly nước trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, ngửa đầu uống cạn.
Nguyễn Quỳnh Anh lúc đầu là giật mình, sau đó khuôn mày xinh đẹp nhíu chặt lại.
Quản gia Hoàng chỉ vào cái ly Trần Vĩnh Hải cầm trong tay, lúng túng nói: "Cậu Vĩnh Hải, đó là ly của cô Quỳnh Anh."
Trần Vĩnh Hải vuốt ve cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516234/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.