"Trần Vĩnh Hải, sao cô Quỳnh Anh lại như vậy?" Mắt Tô Hồng Yên tối đen, mặt lại tủi thân sắp khóc: "Cái gì mà kỹ thuật diễn xuất tốt, em diễn gì chứ?"
"Đừng ồn ào!" Trần Vĩnh Hải khẽ quát một tiếng, lôi cánh tay đặt trên ngực mình của cô ta ra.
Sau đó anh chống tay lên bàn ăn, sắc mặt hơi tái nhợt, ngồi xuống.
Tô Hồng Yên nhìn thấy, vẻ tủi thân trên mặt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự khẩn trương: "Anh Hải, anh sao vậy? Có phải đau đầu hay không?"
Trần Vĩnh Hải đau khổ nhắm mắt lại, không trả lời cô.
Nhưng dáng vẻ lúc này của anh đã chứng minh tất cả.
Tô Hồng Yên cắn môi: "Anh Hải, anh đừng làm em sợ, em dẫn anh về phòng."
Cô ta đỡ anh đi ra ngoài.
Thời điểm tới phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anh đang gọi điện thoại, nhìn hai người như không khí, đi về phía ban công.
"Đứng lại!" Tô Hồng Yên lạnh giọng hô lên.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại: "Có việc gì?"
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô không thấy tình trạng của anh Hải sao?" Tô Hồng Yên nhấc một cánh tay chỉ vào Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc một cái liền thấy được vẻ mặt đau đớn của Trần Vĩnh Hải, trái tim run rẩy, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, nói: "Thấy, sao vậy?"
"Sao vậy?" Lửa giận của Tô Hồng Yên tăng vọt: "Cô còn có mặt mũi hỏi à? Trần Vĩnh Hải bị cô chọc cho tức giận thành như vậy, cô có biết nếu hiện tại Trần Vĩnh Hải càng đau đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516232/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.