Mất trí nhớ?
Trần Vĩnh Hải lắc đầu: "Thầy Hùng nói trí nhớ của tôi không có vấn đề."
"Nói vậy tức là hôm nay cậu Vĩnh Hải đã đi tìm bác sĩ Hùng sao?" Quản gia Hoàng hỏi.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng.
Anh nghi ngờ trí nhớ mình có vấn đề nên mới đi tìm thầy Hùng nhưng thầy Hùng lại nói với anh, anh không hề mất trí nhớ.
Có lẽ bởi đầu từng bị tổn thương nặng nên mới dẫn đến trí nhớ lẫn lộn.
Nhưng anh không cho là vậy, trong lòng anh vẫn luôn tồn tại một âm thanh nói với anh phải nhớ ra những chuyện đã xảy ra lúc trước khi anh vẫn còn qua lại với Nguyễn Quỳnh Anh, đã nói gì, đã làm gì. Nhưng anh lại không tài nào nhớ ra khoảng thời gian này, cho dù trí nhớ có mơ hồ cũng không thể chỉ mơ hồ với những kí ức này.
"Thầy Hùng có còn nói gì khác với cậu không?" Quản gia Hoàng kéo ghế ngồi xuống, mặt đầy lo lắng.
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt đáp: "Không."
"Vậy sao, tôi còn tưởng sẽ nhắc đến chuyện cậu thay đổi tính tình chứ." Quản gia Hoàng tiếc nuối thở dài.
Trần Vĩnh Hải chợt mở mắt ra, hai mắt lóe sáng: "Anh bảo sao? Tôi thay đổi tính tình?"
"Đúng vậy, cậu Vĩnh Hải vẫn không nhận ra tính tình cậu đang ngày một tệ hơn à?" Quản gia Hoàng kinh ngạc nhìn anh.
Trần Vĩnh Hẳn cắn răng không đáp lời.
Vừa nhìn thoáng qua, quản gia Hoàng đã hiểu anh thật sự không nhận ra điều đó.
Quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516224/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.