Trần Vĩnh Hải không hề bị lung lay, vầng trán tựa vào bả vai của cô: "Đừng đẩy, tôi đau đầu!"
Nguyễn Quỳnh Anh vờ như không nghe thấy, vẫn đẩy mạnh anh ra.
Cảm giác được sự chống cự mạnh mẽ của cô, trong lòng Trần Vĩnh Hải cực kỳ không vui, đi cùng với sự buồn bực, còn có cảm giác chua xót không nói nên lời.
"Cho tôi tựa một chút." Anh dứt khoát giang tay ôm lấy cô.
Tư thế này, cả người Nguyễn Quỳnh Anh đều bị anh ôm trọn vào lòng, đôi tay đặt trước lồng ngực của anh, lại càng không thể đẩy anh ra.
"Trần Vĩnh Hải, anh buông tôi ra!" Cả người Nguyễn Quỳnh Anh giãy dụa, kêu lên.
Bàn tay vòng qua đằng sau ôm lấy cô của Trần Vĩnh Hải chuyển sang mông cô, vỗ mạnh một cái: "Yên lặng chút đi, đừng nhúc nhích!"
"Anh!" Nguyễn Quỳnh Anh bị đánh mà ngỡ ngàng, đôi mắt trợn tròn.
Anh lại dám đánh mông cô?
Lúc nhận thức được điều này, gương mặt nhỏ xinh của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ ửng lên, vừa tức vừa giận: "Trần Vĩnh Hải, anh là đồ vô liêm sỉ!"
Trần Vĩnh Hải nở nụ cười trầm thấp: "Như vậy là vô liêm sỉ?'
Anh ôm cô siết chặt trong lồng ngực của mình, chặt chẽ đến nỗi không còn một kẽ hở.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm nhận được rất rõ, có vậy gì đó đang chọt vào mình.
Mới đầu cô ngờ ngợ một giây, sau đó lại nhanh chóng hiểu ra, ngơ ngẩn cả người, chớp mắt trong đầu đều trống rỗng.
"Trần Vĩnh Hải, anh lại..." Nguyễn Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516222/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.