Chương trước
Chương sau
Quản gia Hoàng lặng lẽ nuốt trở lại lời khuyên nhủ “cậu cứ nghỉ ngơi một lát trước đã” vừa định nói ra, mà thay vào đó là đưa bức thư và tấm thẻ ngân hàng trên bàn trà cho anh.

Trần Vĩnh Hải nhìn tấm thẻ, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lại: “Tấm thẻ này cũng là do cô ấy để lại hay sao?”

“Đúng vậy.” Quản gia Hoàng gật đầu.

Trần Vĩnh Hải cười chế giễu một tiếng, sau đó ném chiếc thẻ sang một bên rồi đọc hết bức thư.

Mấy giây sau anh đột nhiên bóp chặt bức thư lại thành một dải rồi gằn từng chữ một: “Hai trăm tám mươi tỷ, cô ấy cũng thật sự rất có tiền đấy!”

“Cậu út nhà họ Nguyễn đã đưa số tiền đó cho cô ấy.” Quản gia Hoàng không khỏi nhắc nhở một câu.

Trần Vĩnh Hải khẽ nhướng mày: “Nguyễn Việt Anh sao?”

“Thưa vâng, cô Quỳnh Anh nói rằng đây là tiền cấp dưỡng mà cậu út nhà họ Nguyễn đưa cho nhà họ, hơn nữa cậu ấy cũng đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của Tập đoàn Nguyễn Thị đang nắm trong tay cho cô Quỳnh Anh rồi.”

“Tiền cấp dưỡng?” Trong mắt của Trần Vĩnh Hải lộ ra một chút khó hiểu.

Quản gia Hoàng ngập ngừng trong giây lát: ‘Cô Quỳnh Anh có nói rằng cậu út nhà họ Nguyễn không phải là máu mủ của nhà họ Nguyễn, những người đã đưa cậu ấy đi mới là người nhà thực sự của cậu ấy.”

Hóa ra là như vậy.

Cuối cùng Trần Vĩnh Hải cũng đã hiểu ra lý do tại sao sau khi nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh đầu tiên của Nguyễn Việt Anh, Nguyễn Quỳnh Anh không còn nhắc tới chuyện tìm kiếm cậu ấy nữa.

“Cô ấy có nói Nguyễn Việt Anh là con của gia đình nào hay không?” Anh bóp trán.

Quản gia Hoàng lắc đầu: “Không có, cô Quỳnh Anh cũng không biết lai lịch thực sự của cậu út nhà họ Nguyễn, mà cậu ấy cũng không tiết lộ, nhưng có lẽ thân phận của cậu ấy hẳn là không đơn giản.”

Khóe môi Trần Vĩnh Hải cong lên đầy lạnh lùng.

Sao lại có thể đơn giản chứ.

Mới đầu anh đã điều tra lâu như vậy đều không có tìm được người.

Tuy nhiên nghe nói mấy tháng trước, nhà họ Khương ở thành phố Hồ Chí Minh đã tìm được cậu hai thất lạc bao năm nay, cũng không biết có phải là Nguyễn Việt Anh hay không.

Trần Vĩnh Hải cũng không suy nghĩ nhiều về điều này, anh ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ở trên bàn, sắc mặt ảm đạm đã dịu đi rất nhiều.

Ít nhất anh đã biết được nguồn gốc của số tiền này là hợp pháp, mà không phải là do Nguyễn Quỳnh Anh đã kiếm được bằng cách thức nào đó.

Chỉ là trong lòng vẫn rất khó chịu, cô có chuyện gì đều có thể nói với Trần Cận Phong hay Quản gia Hoàng hoặc bất cứ người nào khác, nhưng lại chưa bao giờ mở miệng nói với anh.

Cho dù cô mang thai hay là nguồn gốc của số tiền này, anh đều là người cuối cùng biết được.

Nghĩ đến đây, vẻ ảm đạm trong lòng càng thêm bực bội, Trần Vĩnh Hải đấm mạnh lên sô pha khiến cho Quản gia Hòang giật nảy mình.

Ông ấy rót một cốc nước cho anh: “Cậu Hải uống chút nước đi.”

Trần Vĩnh Hải đưa tay ra nhận lấy rồi đặt lên trên bàn, nhưng cũng không có uống mà chỉ hỏi: “Bên phía Khánh Minh nói sao?”

“Cậu Khánh Minh nói rằng đã kiểm tra hết các khách sạn của Hà Nội nhưng không hề có thông tin nhận phòng của cô Quỳnh Anh, cô ấy rất có thể đang ở một số khách sạn hoặc nhà nghỉ nào đó.” Ông ấy trả lời đầy tiếc nuối.

Để tìm được cô Quỳnh Anh mà ông ấy hầu như cả đêm không ngủ.

Trần Vĩnh Hải không hề ngạc nhiên với kết quả này, chỉ là cực kỳ tức giận.

Vừa mới nghĩ tới Nguyễn Quỳnh Anh rất có thể thật sự đang ở trong một khách sạn nhỏ nào đó, anh đã nóng lòng muốn tìm thấy cô ngay lập tức, rồi nhốt cô lại trong biệt thự.

Rốt cuộc cô có biết những nơi đó nguy hiểm đến mức nào chỉ vì sắc đẹp của mình hay không?

“Đã đến Tập đoàn Nguyễn Thị tìm hay chưa?” Trần Vĩnh Hải hằn học nhắm mắt lại, cố nén lửa giận rồi cất tiếng hỏi.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Rồi ạ, sáng sớm tôi đã kêu người đến Tập đoàn Nguyễn Thị hỏi thăm, chiều hôm qua cô ấy có đến đó nhưng chỉ ở một lát rồi rời đi.”

Trần Vĩnh Hải cầm lấy tấm thẻ ngân hàng rồi đứng dậy.

Quản gia Hoàng bất giác hỏi: “Cậu Hải, cậu đi đâu vậy?”

“Tập đoàn Nguyễn Thị, đi bắt người phụ nữ không nghe lời kia trở về!” Anh đút tay vào trong túi rồi bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.

Anh lái xe đến Tập đoàn Nguyễn Thị, vừa mới đậu vào bãi đỗ xe thì có người đã đến gõ cửa sổ xe.

Trần Vĩnh Hải cau mày lại nghiêng đầu nhìn, thấy Nguyễn Trâm Anh đang đứng bên ngoài với vẻ mặt vui mừng đầy kinh ngạc.

Anh ấn hạ cửa xe xuống rồi cáu kỉnh lên tiếng: “Là cô à?”

“Vĩnh Hải, đã lâu rồi không gặp.” Nguyễn Trâm Anh ngượng ngùng vén tóc bên tai.

Anh nheo mắt đánh giá cô ta một chút rồi ngày càng cảm thấy kỳ lạ: “Cô đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?”

Nụ cười của Nguyễn Trâm Anh bỗng cứng lại, cánh tay đang buông xuôi bỗng nắm chặt lại: “Làm gì có.”

“Trên mặt vẫn còn chưa hết sưng còn nói không có, có phải bệnh cãi cố của chị em nhà họ Nguyễn các người là được di truyền hay không?” Trong mắt Trần Vĩnh Hải tràn đầy vẻ khinh bỉ và không hề nể mặt mà châm biếm.

Nguyễn Trâm Anh xấu hổ không thôi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười đầy gượng gạo trên khuôn mặt.

Bây giờ cô ta vừa tức giận lại vừa hối hận.

Tức giận là vì người đàn ông này ngày càng độc miệng, còn hối hận vì khuôn mặt vẫn chưa kịp lành hẳn thì đã bị anh nhìn thấy rồi, còn liếc một chút đã nhận ra cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Nếu biết trước sẽ gặp anh ở đây thì cô ta đã không đến tìm Lê Diệu Ngọc đòi tiền nữa, hoặc sẽ ngồi đợi trong xe mà không bước tới chào hỏi.

“Tránh ra!” Trần Vĩnh Hãi đầy chán ghét và lạnh lùng lên tiếng: “Cô đang chắn cửa xe của tôi đấy!”

Nguyễn Trâm Anh bất giác bước sang bên cạnh hai bước.

Trần Vĩnh Hải nâng cửa sổ xe lên rồi mở cửa xuống xe.

Nguyễn Trâm Anh đi theo sau bước về phía thang máy: “Vĩnh Hải, anh đến đây làm gì vậy?’

Cô ta cũng không nghe nói hôm nay sẽ có cuộc họp cổ đông của Nguyễn Thị.

“Đây không phải là chuyện cô nên hỏi.” Bước chân của anh không hề dừng lại, sau đó lạnh lùng cảnh cáo.

Cô ta lặng lẽ giậm chân, không cam lòng nói: “Có phải là anh đến tìm Nguyễn Quỳnh Anh đúng không?”

Anh dừng lại rồi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Điều này có liên quan tới cô sao?”

“Em...” Nguyễn Trâm Anh mở miệng nhưng không thốt lên lời.

“Đúng rồi.” Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ta, vẻ băng giá chợt thoáng qua trong đôi mắt: “Khuôn mặt của cô tốt nhất đừng có động dao kéo nữa.”

Trong giọng điệu của anh ẩn chứa một chút sát ý.

Nguyễn Trâm Anh không nghe ra ý tứ của anh mà sờ mặt mình, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Vĩnh Hải, anh đang quan tâm đến em sao?”

Khóe miệng của Trần Vĩnh Hải khẽ giật nhẹ.

Làm sao người phụ nữ này có thể hiểu lầm là anh đang quan tâm cô ta chứ?

Anh nheo mắt lại nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Trâm Anh, sự lạnh lẽo ngày càng trào dâng, khuôn mặt điển trai càng lộ ra mấy phần hung ác: “Tôi đang cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng tôi không nhận ra cô đang chỉnh sửa khuôn mặt của mình giống với Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng dù có giống đến mấy cô cũng không bì được với cô ấy!”

Khuôn mặt của Nguyễn Trâm Anh vẫn còn chưa hết sưng nên tạm thời nhìn không rõ các đường nét trên đó, nhưng đã có thể mơ hồ nhìn thấy đôi nét giống với Nguyễn Quỳnh Anh.

Nghe thấy người đàn ông mỉa mai mình không sánh được với Nguyễn Quỳnh Anh, trong lòng Nguyễn Trâm Anh đột nhiên dâng trào lửa giận, trong mắt ngập tràn sự ghen ghét nồng đậm.

Cô ta nghiến răng nói với khuôn mặt nhăn nhó: “Đúng vậy, em không xinh đẹp bằng chị ấy nhưng em cũng không chỉnh sửa theo chị ấy, mà là dựa theo Tô Hồng Yên.”

“Thật vậy sao?” Khóe môi của Trần Vĩnh Hải cong lên đầy lạnh lùng, siết chặt khuôn mặt của cô ta.

Khuôn mặt đó vẫn còn chưa lành hẳn nên vừa mới bị niết như vậy, bỗng chốc đau đớn hét lên.

Nhưng cô ta không màng đau đớn đến mức nào mà chỉ quan tâm đến khuôn mặt của mình, liệu có bị anh siết đến biến dạng hay không.

Nguyễn Trâm Anh hoảng sợ hét lên: “Mặt của em, mặt của em...”

Trần Vĩnh Hải hất cô ta ra đầy ghét bỏ, sau đó rút một chiếc khăn từ trong túi ra lau tay mình, giọng điệu cực kỳ buốt lạnh.

“Trên đời này có hai người giống nhau là đủ rồi, không cần lại thêm một người thứ ba nữa, hãy nhớ kỹ đừng có chỉnh sửa thêm nữa, nếu không tôi sẽ tự tay rạch nát mặt cô đấy, có nhớ không?”

Sắc mặt của Nguyễn Trâm Anh trở nên tái nhợt, vội giấu đi vẻ không cam lòng trong đáy mắt rồi hoảng sợ gật đầu.

Trần Vĩnh Hải không thèm để ý đến cô ta, bước vào thang máy rồi bấm nút lên tầng cao nhất.

Nguyễn Quỳnh Anh đang vùi đầu trước máy tính, vội xử lý các báo cáo đến sứt đầu mẻ trán.

Thư ký Diêm chỉ dạy cô có hai lần rồi buông tay để cho cô tự mình xử lý.

Anh ta đúng là rất yên tâm đấy.

Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên.

“Thư ký Diêm anh đến vừa khéo, tôi có chút không hiểu chỗ này.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào màn hình máy tính, đầu cũng không thèm ngẩng mà nói.
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô nhìn kỹ xem tôi là ai.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Quỳnh Anh đột ngột ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đàn ông, con ngươi của cô chợt co rút lại: “Sao lại là anh?”

“Rất bất ngờ đúng không?” Anh bước về phía cô với sắc mặt u ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.