Đầu tiên, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người, sau đó nắm lấy tay anh, tăng cao âm lượng, “Anh nghĩ rằng đây là nhà của anh à. Đi ra ngoài mau lên cho tôi!”
Còn rót nước?
Anh cũng không nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình xem, ngồi ở trên sô pha, tay khoác lên lưng ghế, hai chân khoanh lại, nhìn giống như ông lớn ấy!
“Nguyễn Quỳnh Anh, tôi phát hiện ra sau khi em rời khỏi biệt thự, lá gan này của em như muốn bay lên trời nhỉ.” Trần Vĩnh Hải mím môi.
Không thể ngờ rằng cô lại dám đuổi anh đi cơ đấy!
“Lá gan của tôi như thế nào, không cần Trần Vĩnh Hải anh nhận xét.” Nguyễn Quỳnh Anh cũng không đóng cửa, đi về phía Trần Vĩnh Hải, “Anh tới chỗ tôi làm gì? Còn nữa, sao anh lại biết chỗ này?”
Trần Vĩnh Hải chống đầu, cười khinh thường “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nghĩ thiết bị theo dõi tôi lắp trong biệt thự chỉ là mua về cho vui thôi sao? Chỉ cần theo dõi hướng cô rời đi là được. Việc tìm ra nơi ở của cô đối với tôi mà nói, quá dễ dàng. Nhưng cô cũng khiến tôi sợ hãi thật đấy, không ngờ lại dám trèo từ ban công xuống!”
Môi Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhúc nhích, “Anh khóa cửa, không cho tôi rời đi, tôi chỉ có thể nhảy xuống từ ban công.”
“Vì sao cô vẫn muốn rời đi?” Trần Vĩnh Hải nhướn mi nhìn cô chằm chằm, trong mắt tóe lên tia lửa.
Nguyễn Quỳnh Anh tránh ánh mắt của anh, “Không phải trước kia tôi đã nói đã nói rồi sao? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516159/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.