Chương trước
Chương sau

Mục Lâm Kiên tự tin nhếch khóe miệng.
Tổng giám đốc Lăng cắn răng lạnh giọng nói: “Đừng quên, cô ấy đã có bạn trai cũ! Anh không phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!”
Một câu nói, khiến ánh mắt Mục Lâm Kiên trầm xuống.
“Nói không chừng chúng ta đều là bố dượng đấ Lăng vừa ly gián vừa nhìn vẻ mặt của Mục Lâm Kiên.
Tổng giám đốc Lăng quá hiểu Mục Lâm Kiên, anh ta biết ham muốn sở hữu của Mục Lâm Kiên, đặc biệt là lòng Mục Lâm Kiên không thể chứa được một hạt cát.
Thấy vẻ mặt Mục Lâm Kiên dần trở nên nghiêm túc.
Anh ta cười khúc khích: “Để ý?”
Mục Lâm Kiên che giấu ánh mắt lạnh lùng, kẽ cười: “Không để ý!
Làm bố dượng thì tôi cũng đồng ý”
Lời này khiến tổng giám đốc Lăng kinh ngạc.
Như này rất không giống Mục Lâm Kiên…
Xem ra Mục Lâm Kiên rất khó rút khỏi chuyện này.
Mục Lâm Kiên đi ra sau Vũ Vân Hân: “Vui không?”
Vũ Vân Hân nở nụ cười xấu hổ: “ỪI”
Có thể không vui sao? Mỗi tháng ba trăm tỷ, không ăn không uống không làm mà cũng có thể giàu đến mức nứt đố đổ vách, đây là giấc mơ người nào cũng muốn có được.
Không quan tâm mình có quá thực dụng không, với Vũ Vân Hân cho tiền chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Cảm ơn!” Cô nhìn về phía Mục Lâm Kiên.
“Hoa tốt hày là tiền tốt?” Giọng nói lạnh thấu xương tràn ngập khiêu khích.
Tổng giám đốc Lăng đứng một bên đã rất tức giận nộ và cảm thấy không cam lòng, anh nhìn Vũ Vân Hân.
“Đều tốt.” Vũ Vân Hân xấu hổ nói.
“Hai chọn một.”
Mục Lâm Kiên nắm cằm cô, lòng bàn tay vuốt ve da thịt mềm mại, chơi rất vui.
Mỗi động tác anh làm với Vũ Vân Hân đều như đang gây hấn với tổng giám đốc Lăng.
“Tiền quá tục, nhất định là hoa” Trong lòng tổng giám đốc Lăng không chắc chắn, chỉ có thể dùng lời nói để thuyết phục Vũ Vân Hân.
“Tiền”

bật điều hòa thoả thích, không quan tâm đến tiền điện nữa.
Tiền rất quan trọng với nhà của Vũ Vân Hân.
Nói tiền không quan trọng, chắc là chưa từng trải qua nỗi khổ của cuộc đời.
Cô đã qua cái tuổi tùy ý làm bậy rồi, phải biết cái tuổi này của cô quan tâm đến thực tế hơn, nếu bây giờ không làm việc vì tiền thì vì cái gì? Vũ Vân Hân cầm hoa đi tới trước mặt tổng giám đốc Lăng: “Rất cảm ơn hoa của anh!”
“Không ngờ cô lại là một người phụ nữ thực dụng như thế!”
Hôm nay lại là ngày tổng giám đốc Lăng bị lật đổ tam quan.
Lúc ăn chơi chè chén ở bên ngoài, phần lớn mọi người đều là coi trọng tên tuổi và lợi ích của anh ta, còn tưởng rằng Vũ Vân Hân sẽ không giống.
“Biết là tốt rẻ Vũ Vân Hân tự nhiên hào phóng đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.