Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng đó, lông mày khế nhướng lên, trong lòng anh mừng thầm! Cổ vũ ba đứa nhóc!
“Cô Vũ, lẽ nào cô không thích hoa sao?”
“Thích! Chỉ là…” Vũ Vân Hân có chút lúng túng, nhận hoa cũng không được mà không nhận cũng không được.
“Chỉ là cái gì?” Tổng giám đốc Lăng không hiểu.
Anh a có ba chiêu tán gái kinh điển, hiểu rõ đối phương dùng chỉ tiết nhỏ để khiến đốii phương động lòng, tặng quà xong thì sẽ nói lời bày tỏ, sau khi thành công thì lại như gần như xa.
Bây giờ anh ta rất hiểu rõ Vũ Vân Hân, anh ta biết người phụ nữ này thích hoa, vì thế mới không cảm thấy lạ ở chỗ nào.
“Búp bê nhà chúng em đã không thích từ rất lâu rồi!” Ba đứa nhóc nói.
Mục Lâm Kiên đứng phía sau vểnh tai lên nghe.
“Nói đúng hơn là búp bê nhà chúng em không thể thích hoa” Ba đứa nhóc khẳng định lần thứ hai.
Nụ cười của Vũ Vân Hân cứng lại.
Nhưng tay ôm hoa lại không buông ra.
“Không đúng! Anh nhớ là Vũ Vân Hân thích hoa mà!” Tổng giám đốc.
Lăng nhớ đến lời Âm Nguyệt từng nói với anh ta, đã từng có bạn trai cũ ngày nào cũng tặng hoa cho Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên từng nghe qua, nên lần trước anh còn cố ý mua nhiều hoa đưa đến văn phòng như vậy.
“Bởi vì hoa không có tác dụng!” Bánh Bao thấy vẻ mặt không thể ngờ của đám người kia thì mở miệng nói tiếp: “Búp bê là một người công nhân làm việc nuôi chúng em, làm gì còn tiền thừa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094685/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.