Chương trước
Chương sau

“Đừng mà, người ta thích anh lắm. Chẳng phải vừa nãy anh nói rất thích người ta sao?” Người phụ nữ đó dựa sát cả người vào, để anh ta không thể đi được.
Nhận được nhiều tiền của Vũ Vân Hân như vậy, làm thế nào cũng phải làm trọn vẹn trò này.
“Tôi không nói vậy.” Anh Hoa oan ức nói.
“Sao tôi có thể kết hôn với loại người như anh được, nếu như làm ầm ĩ lên trên toà thì có lẽ hợp đồng đó sẽ không còn tác dụng gì nữa. Anh ở lại đây kết hôn cùng với người phụ nữ khác đi.”
Vũ Vân Hân đắc ý nhếch môi lên.
“Cô làm hại tôi?” Vào lúc này nghĩ đến trình độ này thì xem ra con người này cũng không ngốc. Nhìn thấy dáng vẻ béo mập của anh ta đẩy người phụ nữ bên cạnh ra rồi đi đến, nói với vẻ so đo: “Cô đứng lại cho tôi”
Vũ Vân Hân không thèm để ý đến mà đi đến chiếc xe phía trước.
“Người phụ nữ thối tha này, cô xuống xe cho tôi!”
Anh ta cố gắng hết sức chạy theo cô, nhưng tốc độ con rùa này không thể chạy theo kịp xe được.
“Người đầu!”.
Anh Hoa tức giận hét lên, chiếc xe đậu ở bên cạnh lập tức đi đến: “Đuối theo cho tôi! Đuối theo cho tôi!”
“Vâng”
Chiếc xe vội vàng đi phía sau Vũ Vân Hân.
Cô nhìn thấy từ chiếc kính chiếu hậu thì trong lòng vui như nở hoa, xem ra ngày hôm nay lại là một ngày khiến người ta vui vẻ.
Cô đi vòng qua con đường đi đến công ty. Chiếc xe đi thẳng đến hầm đỗ xe.
Anh Hoa đi theo sát ở phía sau bị bảo vệ chặn lại: “Không phải là nhân viên của công ty thì không được đi tuỳ tiện vào trong
“Tôi tìm Vũ Vân Hân” Anh ta hét toáng lên ở trong xe.
Từ trước đến nay bảo vệ của tập đoàn Mục Lâm không hề nhìn sắc mặt của người, anh ta ném vẻ mặt lạnh lùng cho anh Hoa rồi thong thả đi về vị trí của mình: “Mọi người chú ý, nơi này có người làm ầm ĩ. Nếu như trong mười phút không đi thì mọi người lập tức áp dụng biện pháp hành động”
Tất cả nhân viên bảo vệ đứng ở xung quanh lập tức nghe lệnh, ai ai cũng lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén còn hơn cả dao nhọn.
Gậy cảnh sát ở trong tay chuẩn bị bất cứ lúc nào.
Dù sao sếp nhà chúng ta từng nói đánh bị thương hoặc thành tàn phế có thể bồi thường được, chỉ cần không để chướng mắt là được.
“Anh Hoa, xem ra chúng ta thật sự không vào được”
“Để ngày khác, ông đây sẽ đến nhà cô ta”
Anh Hoa đành phải bảo người lái xe đi.
Vũ Vân Hân đứng ở trên tầng nở nụ cười lạnh lùng, bắt đầu mong chờ Ninh Phượng sẽ đùa giỡn với cô như thế nào.
Còn về mỗi cái bẫy chính là chứng cứ mạnh hơn và có lực hơn đối với Vũ Vân Hân.
Bởi vì cô muốn chứng minh mình là Vũ Vân Hân thật sự, như vậy mới có sức thuyết phục khi đứng trước hội đồng quản trị của tập đoàn Vân Thị.
Trong nhà vệ sinh nữ ở tầng bảy, Vũ Anh Thư đi ra với đôi mắt ngấn đầy nước mắt.
Đôi tay cầm điện thoại của cô ta run lẩy bẩy.
"Tôi không biết sẽ như vậy” Cô ta đã sụp đổ hoàn toàn, tay gãi tóc và không ngừng lặp lại câu nói này.
Vũ Vân Hân nhìn về phía cô ta với vẻ tò mò.
“Tôi không biết sẽ bị như vậy Lời nói của Vũ Anh Thư không to lắm, nhưng Vũ Vân Hân có thể nhìn thấy ngôn ngữ qua dáng môi.
“Mẹ ơi, phải làm sao bây giờ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.