Những lời nói đầy khiêu khích quả thực là trò đùa của vận mệnh. Mục Lâm Kiên bỗng tức giận rút súng từ bên hông ra chĩa vào trán Võ Hào Kiệt: “Muốn nói tiếp” 
“Ha ha! Cô ấy là do bị tôi đá nên mới lên giường với anh” 
Vũ Vân Hân bỗng có vẻ mặt đờ đẫn. 
Cô ấy bị đoán trúng tim đen rồi! 
Quả thực bốn năm trước chuyện đúng là như vậy. 
Năm ấy vì nghĩ đến việc bị Võ Hào Kiệt cắm cho cô chiếc sừng trên đầu nên nhất thời tức giận, cô đã đi tìm người xả bực tức, ai biết được rằng người cô gặp được lại là Mục Lâm Kiên. 
Đôi mắt Mục Lâm Kiên đỏ rực đầy sự tức giận lạnh lùng nhìn Vũ Vân Hân, tay anh nắm chặt khẩu súng đang chĩa vào ‘Võ Hào Kiệt, từng vệt gân xanh nổi lên rõ rệt đến nỗi cả cây súng cũng rung lên bần bật. 
“Sự thật này mãi mãi cũng không thay đổi được rồi, người con gái Võ Hào Kiệt tôi đây chơi chán rồi bỏ, lại là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, chỉ là dùng lại đồ đã qua tay mà thôi” 
“Bùm bùm bùm!” 
Tiếng súng liên tiếp vang lên cho tới khi hết đạn, toàn bộ nhà máy rượu nồng nặc mùi thuốc súng. Máu từ người Võ Hào Kiệt từ từ chảy ra nền nhà, loang dần đến đầu mũi giày của Vũ Vân Hân. 
Chưa kịp để cô biết người đàn ông này đã chết hay chưa thì Mục Lâm Kiên bước tới dùng lực thật mạnh bế cô đi. Anh đè mạnh cô vào sát bức tường, dùng bàn tay mạnh mẽ giữ cằm và hôn say đắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094383/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.