Ba giờ chiều, mặt trời vẫn lên cao, Vũ Vân Hân với tư cách là người tố giác, rút lại bản báo cáo, yêu cầu luật sư thả Âm Nguyệt ra. 
“Tại sao cô lại cứu tôi?” Âm Nguyệt đối mặt với Vũ Vân Hân, dáng vẻ vẫn oán hận cô như trước. 
“Bởi vì cô là một cô gái tốt.” Vũ Vân Hân rất bình tĩnh, đi đến ghế lái phụ, mở cửa xe ra, mời cô ta lên xe: “Ăn cơm trước đi! Tôi biết là cô vẫn chưa ăn” Âm Nguyêt nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, do dự đứng ở đó. 
“Chẳng lẽ cô không muốn về ký túc xá?” Cô ta đang học năm cuối, khuôn mặt hốc hác, xanh xao vàng vọt, trông không giống một thiếu nữ tràn đây sức sống thanh xuân chút nào. 
Âm Nguyệt ngồi lên xe. 
“Tại sao Võ Hào Kiệt không đến đón tôi? Hai người đang ở bên nhau sao?” Nghe thế, Vũ Vân Hân cười khúc khích: “Tôi không thể nào ở bên anh ta, cô cũng không thể ở bên anh ấy” Cô không đưa điện thoại của Võ Hào Kiệt cho Âm Nguyệt, nhưng lại in ra một số thông tin có ích cho cô ấy. 
“Cô bị lợi dụng rồi” Tập tài liệu được đưa cho Âm Nguyệt, cô ta còn không thèm nhìn, thuận tay đẩy ra: “Cô có thể đừng xem vào việc của người khác được không? Cô đừng tưởng là bạn gái cũ của Võ Hào Kiệt thì rất giỏi, Võ Hào Kiệt đã nói là sẽ kết hôn với tôi” Cảm xúc của cô ta đột nhiên trở nên kích động, điều này làm cho Vũ Vân Hân không hề ngờ tới. 
Vũ Vân Hân vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094381/chuong-423.html