Cả nhà Võ Hào Kiệt bị anh bắt đi, kể cả người nhà của anh ta. 
“Các người là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?” Một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi cùng một cô bé mười mấy tuổi đứng ở đó sợ hãi. 
Võ Hào Kiệt ở đâu?” Mục Lâm Kiên tức giận hét lớn. 
“Không biế nhà riêng” “Ở đâu?” “Khu biệt thự ngoại thành.” Vừa dứt lời, các vệ sĩ đến khu biệt thự ngoại thành bắt đầu tìm kiếm, gõ cửa từng nhà một. 
Mục Lâm Kiên chán nản quay về xe ngồi. 
Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt, sao lại ở cùng một chỗ với bạn trai cũ chứ. 
Anh ta chưa bao giờ ở chỗ này. Anh ta có “Lại nói, cô Vũ sẽ không phải là lại tiếp tục với tình cũ chứ?” Đội trưởng đội vệ sĩ nhỏ giọng nói. 
“Câm miệng sẽ chết à?” Điều mà Mục Lâm Kiên không muốn nghe nhất là Vũ Vân Hân ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. 
Nếu đúng là cùng một chỗ với người đàn ông khác, anh lại càng muốn tìm. 
“Tìm hết một lượt ở tất cả các khách sạn, nhà nghỉ đi” Một vệ sĩ vội vã chạy đến: “Chủ tịch Mục, anh xem cái này đi” 
Một đống áp phích lớn, tất cả đều là về Vũ Vân Hân. 
Mục Lâm Kiên nhìn một lần từ đầu tới cuối, mỗi một chữ đều đâm vào tim anh. 
Tức giận vò nát tờ giấy. 
“Đốt đi cho tôi” “Chủ tịch Mục, có một căn phòng. 
“Phòng ở cũng đốt đi” – Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói. 
Anh cũng không phải là không bồi thường nổi, loại biệt thự nhỏ này, còn kém hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094375/chuong-417.html