Tiếng trẻ con trong điện thoại sao lại giống ba đứa con hoang như vậy chứ?
Vũ Thư Anh nhìn lại điện thoại, đúng là điện thoại của ông cụ Mục.
Cô ta tự thuyết phục mình rằng chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi. Ba đứa con hoang đó làm sao mà lại quen biết được với một nhân vật lớn như ông cụ Mục được chứ, chắc là do tối qua ngủ không ngon nên đã nghe nhầm.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa công ty.
Ông cụ Mục đến khiến cho tất cả nhân viên trong công ty vô cùng căng thẳng.
Tất cả mọi người lễ phép xếp hàng thẳng tắp, chào đón sự xuất hiện của ông cụ Mục.
“Chủ tịch Mục, ông cụ đến rồi!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng đặt máy tính bảng xuống, nhìn vào màn hình giám sát.
Hàng chục vệ sĩ nghiêm trang đi từ cửa vào, đứng ở hai bên lối vào.
Trợ lý cung kính mở cửa xe.
Dáng người uy nghiêm, hiển hách của ông cụ Mục bước từ trên xe xuống, tuy chân đi lại bất tiện, phải có người dìu đỡ nhưng cũng không làm giảm đi uy lực vốn có của ông.
Khu vực đại sảnh vang lên tiếng chào cung kính: “Xin chào ông cụ Mục!” Ba đứa bé trong xe lần đầu tiên nhìn thấy một khung cảnh ấn tượng như vậy.
“Ông cụ, ông lợi hại quá nha!” Khuôn mặt bọn trẻ tràn ngập sự ngưỡng mộ, bọn trẻ ngay lập tức đã trở thành người hâm mộ của ông cụ Mục: Ngay lập tức, bọn trẻ đã có một ý tưởng tuyệt vời.
Mục Lâm Kiên chẳng tính là gì cả, gừng phải già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094367/chuong-409.html