‘Võ Hào Kiệt nhìn Vũ Vân Hân từ tận đáy lòng.
Trong mắt anh ta, Vũ Vân Hân lúc này chính là một món đồ chơi. Nhưng anh ta không phục!
Dựa vào cái gì mà lần trước anh ta không có tôn nghiêm, phải bị người ta chà đạp dưới chân. Cả đời này anh ta không thể nào chấp nhận được.
Anh ta hận đến nỗi muốn mang tất cả bất mãn phát tiết lên người Vũ Vân Hân.
“Hôn tôi!” Anh tiến đến trước mặt cô, chỉ tay vào đôi môi nồng nặc mùi thuốc lá của mình.
“Bốp!” Đột nhiên cánh cửa bị một người dùng lực đá tung ra.
“Ui da, tiền mướn phòng không đã chưa trả nổi mà còn cua gái cái gì?”
Ánh sáng u ám chiếu xuống thân người đàn ông đứng trước cửa.
‘Võ Hào Kiệt chợt nhìn bốn phía, nhận ra đối phương chỉ có một mình “Anh là ai?”
“Tôi là ai quan trọng sao? Giàu hơn anh là được rồi” Lăng Tổng đứng ở cửa, cố tình đứng ở đó, không đi vào cũng không đi ra.
Cánh cửa cũng không thể đóng lại được.
Cánh cửa mở toác ra, chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng.
“Cô Vân, cô khóc cái gì chứ? Lúc này mà khóc giống như chứng tỏ cô rất vui vẻ khi bị giày vò vậy” Lăng Tổng nói với giọng bỉ ổi, không phải đang khen ngợi người khác.
“Anh ra ngoài cho tôi” Võ Hào Kiệt gào lên.
“Anh là cái thá gì mà bảo tôi ra ngoài? Mục Lâm Kiên còn không có tư cách bảo tôi ra ngoài, anh dựa vào cái gì?”
‘Võ Hào Kiệt nghe thấy ba chữ “Mục Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094232/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.