Tất cả bác sĩ y tá đi trên đường đều tự động nhường đường, Vũ Vân Hân cũng không ngoại lệ.
Cô đứng ở một bên, cố tình cúi thấp đầu, sợ bị người ta nhận ra mình.
“Người phụ nữ đó đang ở đây?” Giọng nói lạnh lùng của Mục Lâm Kiên vang lên.
“Người phụ nữ” là chỉ ai?
Trái tim của Vũ Vân Hân thắt chặt lại, đợi sau khi đám người đó đi qua thì mới lặng lẽ ngước đầu lên.
Chỉ thấy ông Mục đi vào bên trong phòng bệnh của Mục Lâm Kiên, cánh cửa nặng nề khép lại.
Vũ Vân Hân thở một hơi sâu, đi dọc theo.
hành lang về phía trước.
Gô đi mà không theo mục đích gì cả, đột nhiên cô nhận ra mình không biết có thể đi đâu trong cái bệnh viện lớn như vậy.
Xung quanh đều là bệnh nhân và người nhà, mà một mình cô ngồi trên cái ghế dài ở trong vườn hoa, toát lên vẻ vô cùng cô độc.
“Cô thật sự đang ở đây” Một giọng nói nam quen thuộc vang lên từ phía sau cô.
Người đó dựa rất sát, phả mùi thuốc lá nồng nặc đến tai Vũ Vân Hân khiến cô chợt đứng lên chống lại “Ha ha!” Võ Hào Kiệt nở nụ cười lạnh tanh: “Cô căng thẳng cái gì? Hôn thì cũng đã từng hôn rồi, cô còn giả vờ dè dặt cái gì, chỉ là chưa.
từng ngủ với nhau mà thôi. Nhưng trước kia tôi cũng quá ngu xuẩn, tại sao không ngủ với cô?”
Câu nói khiến người ta cảm thấy xúc phạm, Vũ Vân Hân tức giận trợn trừng mắt: “Anh chết dí ở chỗ này làm gì?
“Vân là miệng lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094231/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.