“Nói đi, sao hai người lại ở đây? Không đúng, sao Búp Bê lại bị dính trên tường rồi” Màn Thầu nhạy bén cuối cùng phát hiện ra mẹ mình có gì đó không ổn. 
“Các người bị ngáo hả? Búp bê bị người ta trói rồi kìa” Màn Thầu sốt ruột. 
Hai người bên ngoài phải mở to mắt mới nhận ra: “Này, sao lại trói Búp Bê của tụi này hả?” 
“Chẳng lẽ.” 
Vốn Bánh Bao muốn dữ dội hơn nữa cơ, đột nhiên nghĩ đến chiến thuật trước đây của Vũ Vân Hân. 
Nói muốn thắng Mục Liên Kiên! 
Chẳng lẽ đây là cách quyến rũ? 
Thấy quần áo Vũ Vân Hân không chỉnh tề, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu. 
“Hai người tiếp tục chơi đi! Bọn con lui đây” Đột nhiên Bánh Bao hiểu ra kéo hai anh em lại. 
“Xem thử xem phải cái đó không, chính là cái đó đó, cái cách chơi XM, cái loại của người lớn” xì xào cả buổi, cuối cùng cũng nói ra mấy từ đáng xấu hổ. 
Màn Thầu lập tức xem xét, trước mặt xuất hiện cảnh tượng khiến người khác phun máu: “Không ngờ Lâm Kiên là người như vậy!” 
Mục Liên Kiên liếc mắt cạn lời, không biết ba đứa ngốc này di truyền gen của ai nữa. 
Có thể miệng vết thương đau làm ham muốn qua đi, cuối cùng anh có chút lý trí, nhìn tay chân Vũ Vân Hân bị trói buộc, vết sẹo hằn lên. 
“Đau?” Anh giúp cô tháo dây thừng ra. 
“Ừm” 
Vũ Vân Hân thật sự sợ anh luôn, lúc thì như thú dữ ngoài biển khơi, lúc thì lạnh nhạt như tổng giám đốc bá đạo. 
“Dường như tôi bị bỏ thuốc” Mục Liên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094210/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.