Vũ Vân Hân không cáu gắt hay cáu kỉnh, khiến cô ta vừa nhìn thấy đã rất tức giận, “Tại sao cô lại cướp người ở chỗ tôi?”
“Bởi vi tôi cần hai người giải quyết công việc nội bộ, hơn nữa bộ phận nhân sự và bộ phận thư: ký đều bận rộn, nên công ty đề xuất bộ phận của cô với tôi trước. Nếu có gì không hài lòng, cô có thể nói với tổng giám đốc Mục”
Cô dám đề cập đến Mục Lâm Kiên trước mặt cô ta!
‘Vũ Thư Anh tức giận nghiền răng nghiền lợi, “Cô còn có mặt mũi lôi tổng giám đốc Mục ra đẻ nói chuyện với tôi sao?”
“Có ván đề gì không? Chính tổng giám đốc Mục cho phép lời đề xuất của tôi trước mặt rất nhiều lãnh đạo cấp cao”
“Bóp!”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, một cái tát đã giáng xuồng má Vũ Vân Hân mà không hề báo trước.
Năm dấu tay đã in trên đôi má nõn nà.
Khuôn mặt Vũ Vân Hân đanh lại và tỏ rõ lạnh lùng.
“Cô dựa vào chút sắc đẹp của minh để quyền rũ Mục Lâm Kiên? Đừng nghĩ rằng tôi không biết!
Nhưng tôi cảnh cáo cô, Mục Lâm Kiên là người của tôi, đừng có tham lam như vậy, và anh ấy.
sẽ không có tình cảm thực sự với cô đâu, cô không quyền không thé, có thể đem lại cái gì cho.
Mục Lâm Kiên? Môn đăng hộ đối ấy, cô có hiểu không hả, đồ không biết xấu hỏi!”
Lời nói đâm thấu tim gan.
Nhưng tiếc là áp dụng nhằm đối tượng rồi.
‘Vũ Vân Hận hờ hững nâng lên mắt, nhắm thẳng má của cô ta, trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094139/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.