Trời tối rất nhanh, Trì Ngưng nghển cổ đợi mãi mà không thấy Ninh Diệp tìm mình.
"Hừ.."
Trì Ngưng giận dỗi giậm chân, mặc dù biết hắn có nhiều việc phải làm, nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn không dự định nói với cô một lời xin lỗi à?
Cô không cần cái gì lớn lao cả, chỉ cần có vậy thôi. Điều này rất khó khăn ư?
Có lẽ... Ninh Diệp là ai chứ, một người cao quý như hắn sao có thể hạ mình xin lỗi cô? Thân phận của hắn không cho phép.
Trì Ngưng thở dài, ủ dột đi thang máy xuống lầu. Giữa đường bỗng đụng phải Đường Tiêu, còn cả một người cô không muốn gặp nữa, Mĩ Lệ.
"Ôi, trợ lý của chúng ta, sao hôm nay lại trốn việc rồi?"
Mĩ Lệ nhếch miệng châm chọc.
Trì Ngưng nhướn mày, rõ ràng chẳng ai dặn cô cái gì, nói cô trốn việc là sao?
"Hở ra là kiếm chuyện với người khác, cô rảnh quá à?" Trì Ngưng không chịu thua, há miệng chọc lại.
"Cô... tôi nào được như cô, suốt này nằm phòng điều hòa mát rượi, lão đại đã giao cho tôi rất rất nhiều việc..."
Mĩ Lệ cố ý kéo dài giọng, còn không quên treo một nụ cười tự tin.
Trì Ngưng sao có thể không nghe ra ý tứ trong câu nói của Mĩ Lệ, chẳng phải cô ta đang khoe mình được lão đại tin tưởng và tín nhiệm đó sao. Cô nhún vai, tỏ vẻ thế nào cũng được. "Miễn là cô vui vẻ!"
Mĩ Lệ có cảm giác như đánh vào bịch bông, cô tức muốn khóc, trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cuc-pham-sung-em-ca-doi/3049783/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.