Chương trước
Chương sau
Bộ dạng điếc không sợ súng của Trì Ngưng khiến Tinh Quân nổi giận. Hắn mất kiên nhẫn, bước nhanh về phía cô, giọng nguy hiểm: "Tôi không giết em, nhưng tôi không nói là không đánh gãy chân em!"

Đáy mắt Trì Ngưng xẹt qua tia nghiêm trọng, tên này là muốn liều mạng đến cùng sao? Sống chết phải bắt cô theo... Rốt cuộc hắn cần gì ở cô?!

"Dừng lại!"

Trì Ngưng vừa quát vừa lùi lại phía sau, cô giơ cao đôi giày lên, mắt thấy người đàn ông càng ngày càng áp sát mình, cô liền nghiến răng, không khách khí đập mạnh vào người hắn.

Cô dám chắc mình đã dùng rất nhiều lực, vậy mà Tinh Quân lại chẳng mảy may phản ứng gì. Khóe môi hắn cong lên, cũng không có tức giận, ngược lại còn mạnh mẽ túm lấy tay cô.

Trì Ngưng nheo mắt, cô siết chặt tay, một cú đấm phá gió lao tới rơi vào sườn người đàn ông.

"Roẹt..."

Tinh Quân lảo đảo lùi về sau nửa bước, trong tích tắc, hắn nắm chặt váy cô, kéo mạnh một cái. Chiếc váy đáng thương bị xé rách một mảng, phần eo thon nhỏ trắng nõn lộ ra...

Ánh mắt Tinh Quân lóe sáng, hắn không ngờ cô lại biết võ, hơn nữa chiêu nào cũng rất thuần thục.

Trì Ngưng không có tâm trí để ý mấy thứ lặt vặt, bây giờ chuyện quan trọng nhất là thoát khỏi nơi này. Nếu không... cô có dự cảm, mình chắc chắn sẽ không thể quay về.

"Choang..."

Tròng mắt Trì Ngưng đảo loạn, cô chộp lấy bình thủy tinh bên cạnh, ném vào đầu Tinh Quân. Cùng lúc đó, cô lao lên đẩy ngã hắn, dùng sức bình sinh chạy một mạch ra cửa.

May mắn là cửa không khóa, có điều, Trì Ngưng chưa kịp vui mừng thì bên ngoài, hàng loạt họng súng đen ngòm đã chĩa vào đầu cô.

Ấn đường cô chau lại thật chặt, Trì Ngưng ngoảnh mặt lại phía sau. Lúc này, Tinh Quân đang sải những bước lớn ra cửa, trên trán hắn là một dòng máu đỏ thẫm. Nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm người con gái này thôi... Vì cớ gì cô lại nhất quyết không theo hắn?

Hắn nói thích cô mà, chẳng lẽ cô không hiểu tấm lòng của hắn?!

Đằng trước đằng sau đều bị bao vây, Trì Ngưng hoàn toàn không có đường lui. Trong lòng cô thầm đưa ra quyết định, nếu vậy thì cô sẽ liều một lần, dù gì cũng là chết...

Nghĩ sao làm thế, Trì Ngưng lướt mắt nhìn một lượt, sau đó cắm đầu chạy thẳng về phía trước.



"Pằng..."

Một viên đạn sắt bắn tới cách chân cô đúng 2cm rồi găm lên bề mặt xi măng, khói bụi tức khắc bốc lên trắng xóa. Trì Ngưng gần như chết sững, cô cắn vào đầu lưỡi, cơn đau khiến cô tỉnh táo.

"Ai cho phép mày bắn?!"

Đúng lúc này, hai giọng đàn ông đồng thanh vang lên, hệt như tiếng thú gầm, hung dữ và chết chóc. Theo hướng phát ra âm thanh, Tinh Quân ngước mắt nhìn lên. Ngay khi trông thấy gương mặt lạnh lẽo hết sức quen thuộc, cơ thể hắn phút chốc cứng đờ.

Ninh Diệp?! Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Giọng nói này... Trì Ngưng ngẩng phắt đầu lên, mừng rỡ đến chảy nước mắt. Cô biết mà, Ninh Diệp nhất định sẽ đến cứu cô.

"Tiểu Ngưng..."

Trước hàng loạt họng súng của đối phương, Ninh Diệp cứ thế bước tới, không hề có bất kì một biểu hiện nao núng hay sợ hãi. Hắn dừng lại bên cạnh Trì Ngưng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ...

Nhìn thấy làn da non mềm của cô lồ lộ trong không khí, lại nghĩ tới tấm ảnh cô và người đàn ông khác ôm nhau, ánh mắt hắn liền lạnh xuống, trong thâm tâm như có từng đợt mây vần gió dữ. Tuy nhiên, Ninh Diệp vẫn giữ tư thế ôm cô, hắn vươn bàn tay to lớn của mình che đi chỗ rách, mặt đối mặt với người đàn ông có vẻ ngoài ôn nhu phía đối diện...

Đôi mắt sâu thẳm của Ninh Diệp không ngừng đánh giá Tinh Quân. Nếu hắn nhớ không lầm, cái gã này hình như đã từng xuất hiện trong bức ảnh Trì Ngưng chụp chung với đồng nghiệp cùng công ty. Thế nhưng, qua điều tra từ Đường Tiêu hắn mới biết, thân phận thực sự của người đàn ông này không đơn giản như vậy.

Tinh Quân là con trai cả của lão già Kieran, hừ, ẩn núp cũng giỏi lắm!

Ninh Diệp nhìn chằm chằm vào Tinh Quân, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Anh rất lớn mật! Người của tôi mà cũng dám bắt!"

"Người của anh?!"

Ánh mắt Tinh Quân thoáng co rút, chợt nghĩ đến một khả năng. Người phụ nữ hắn nhìn thấy ở trung tâm thương mại hôm đó... vậy mà lại là cô?

"Người nào của anh chứ, cô ấy sao?" Tinh Quân ổn định tinh thần, ngữ khí bỗng trở nên sắc bén.

"Cô ấy chính là vợ tôi!" Ninh Diệp gằn giọng đáp trả, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của hắn, người đàn ông này sẽ phải trả giá đắt.



Ninh Diệp vừa dứt lời, không chỉ Tinh Quân kinh ngạc mà đám Đường Tiêu cùng hàng trăm hộ vệ đằng sau cũng đồng loạt sững sờ. Bọn họ không ngờ có một ngày lão đại lại chính miệng thừa nhận... thừa nhận Trì Ngưng là vợ mình.

Nói công khai trước toàn thể nhiều người như vậy đồng nghĩa với việc lão đại đã ban cho cô ta một danh phận... Dù chỉ là lời nói nhưng đối với những người trong Ninh gia, lời của lão đại chính là lệnh, bọn họ bắt buộc phải thi hành và tuân theo...

Bầu không khí thoạt nhìn vô cùng căng thẳng. Giờ phút này, đám người bên phía Tinh Quân ai nấy đều trong trạng thái đờ đẫn và sợ hãi, không có tiếng thở mạnh, người nào cũng thầm cầu nguyện sự sống sót hiếm hoi cho riêng mình.

"Vợ..." Tinh Quân mở miệng cười, đáy mắt không chút độ ấm, "Tôi chưa nghe lão đại Ninh gia kết hôn bao giờ? Anh định lừa ai chứ?!"

Không đợi Ninh Diệp mở miệng, Trì Ngưng đã lên tiếng trước, giọng chắc nịch: "Tôi là vợ anh ấy, vậy nên anh đừng bao giờ làm phiền đến tôi nữa!"

Tinh Quân cảm thấy khó tin, trong nháy mắt vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn bay biến, trong hắn chỉ còn lại sự lạnh lùng ngút trời.

"Tôi thích em, em chỉ có thể là của tôi!"

Nghe Tinh Quân nói vậy, thần sắc Trì Ngưng thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Song, một giây sau cô liền bình tĩnh lại, hờ hững đáp: "Tôi không thích anh, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tốt nhất đường ai người nấy đi!"

Cảm nhận bàn tay bên eo đã lỏng đi phần nào, Trì Ngưng mới chợt thở phào. Sợ quá, áp lực từ Ninh Diệp khiến nội tâm cô không kiềm được run rẩy...

Cô nắm lấy tay hắn, thì thầm: "Diệp, chúng ta về thôi!" Ngày hôm nay, cô không muốn đổ máu chút nào.

Ninh Diệp nhìn cô, trầm mặc. Vốn hắn muốn xử lý sạch sẽ đám người này, nhưng cô lại không đồng ý. Chẳng lẽ... cô thật sự có tình cảm với người đàn ông kia?!

Trì Ngưng đang yên đang lành bỗng có cảm giác rơi vào hầm băng. Trên mặt cô hiện vẻ nghi ngờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt của Ninh Diệp khiến cô không rét mà run, trong lòng tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì hay nói gì sai?

Cô thử lay lay tay áo hắn, mắt đỏ hoe.

Tinh Quân phát giác hành động nhỏ này, gương mặt lướt qua vẻ buồn bã cùng với thất vọng.

"Nếu không muốn gia tộc Smith bị chôn vùi thì nội trong hôm nay hãy đem người cút khỏi Sicily!"

Ninh Diệp lạnh lùng vứt cho Tinh Quân một câu, toàn thân đằng đằng sát khí, phảng phất như sắp nổ tung.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.