Chương 1312:
Sau khi bỏ lửng câu nói này, Lâm Bạc Thâm liền đi đến phòng bệnh.
Để lại Từ Trân tại chỗ, siết chặt tay nhìn theo bóng lưng của Lâm Bạc Thâm, và nghiến răng.
Bây giờ cô thật sự nghi ngờ rằng không phải Phó Mặc Tranh bị bệnh, mà là Lâm Bạc Thâm bị bệnh.
Cô không hiểu tại sao Lâm Bạc Thâm lại chán ghét Phó Mặc Tranh nhập viện, việc nhập viện cũng sẽ không để Phó Mặc Tranh chết.
Hơn nữa, bệnh viện này thuộc về anh, liệu bọn họ có thể nuốt sống được Phó Mặc Tranh sao?
Sau khi Lâm Bạc Thâm vào phòng, anh thấy Phó Mặc Tranh đang co rúc mình trên giường như một đứa trẻ. Trên má cô toát ra mồ hôi lạnh.
Lâm Bạc Thâm sải bước tới: “Mặc Bảo?”
Phó Mặc Tranh được đắp bằng một chiếc chăn bông dày nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh. Cô vươn tay nắm lấy tay áo Lâm Bạc Thâm, đôi mắt trong veo đầy nước mắt: “Lâm Bạc Thâm, em rất lạnh và đau. Anh cứu em với”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô vô cùng bất lực, như thể có vài lưỡi dao sắc bén cắm vào tim anh, máu chảy ròng ròng. Anh ngồi xuống mép giường và ôm cô đang quấn trong chăn bông vào lòng.
“Tốt hơn chút nào chưa?”
Phó Mặc Tranh nhìn anh khóc: “Đau.”
Lâm Bạc Thâm mở chăn bông của cô, ôm cô vào lòng, rồi lại quấn chăn. Xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh, anh cảm thấy toàn thân cô đều đổ mồ hôi lạnh. Cằm của Lâm Bạc Thâm đè lên đỉnh đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610467/chuong-1312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.