Chương 1311:
Phó Mặc Tranh cau mày và nhìn chăm chăm vào gò má của Lâm Bạc Thâm, Bĩu môi nói “Các cô gái bên đường đều đang nhìn anh đấy.”
“Anh đang cõng em, vì vậy họ mới nhìn anh”
Phó Mặc Tranh khó chịu hỏi: “Anh không có cõng họ trở về, tại sao họ vẫn cứ một mực nhìn anh?”
Trong giọng điệu đầy tính chiếm hữu ấy, Lâm Bạc Thâm đã quá quen với sự độc đoán nhỏ của Phó Mặc Tranh dành cho anh rồi.
Lâm Bạc Thâm giữ người trên lưng, môi mỏng câu lên: “Có thể do người đàn ông của em quá chói mắt chăng?”
Phó Mặc Tranh hai tay nhỏ bé che hai má của anh, chu môi nói: “Cho dù chói mắt, bọn họ cũng sẽ không có được.Bọn họ không được phép nhìn”
Lâm Bạc Thâm cười một tiếng, lồng ngực phát ra nụ cười rõ ràng.
Cô ấy giống như là một đứa trẻ đang bảo vệ thức ăn, và không ai được phép thèm muốn anh cả, anh chỉ là của cô.
Lâm Bạc Thâm cảm thấy hạnh phúc về thể chất lẫn tinh thần.
Trên đường trở về biệt thự, cảm giác đau trên người Phó Mặc Tranh càng lúc càng rõ ràng.
Cô ôm chặt lấy cổ Lâm Bạc Thâm, cằm đặt ở bên cạnh cổ anh, đau đớn nói: “Lâm Bạc Thâm, em cảm thấy rất đau”
Lâm Bạc Thâm cõng cô về, đột nhiên cứng đờ, vô thức nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Mặt cô tái mét, đen sầm và có vẻ rất đau đớn.
“Em bị đau ở đâu?” Anh vội hỏi.
“Đau xương, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610466/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.