Chương 1200:
Lâm Bạc Thâm giơ tay lên ngón tay dịu dàng lau sạch nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, anh theo đuổi em không phải là bởi muốn làm em khóc.”
Cô hỏi: “Nếu như em nhất quyết không chịu tái hợp với anh thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với em chứ?”
“Bảy năm trước là anh bỏ em lại, là anh sai. Bảy năm sau anh sẽ không để mất em nữa” Lâm Bạc Thâm thận trọng đáp.
Phó Mặc Tranh rũ mắt, mím môi, nhẹ gật đầu: “Nhưng chúng ta không thể trở về được nữa rồi, Lâm Bạc Thâm”
Bảy năm, tình cảm của một người nào ngăn được hồng hoang với những khoảng trống.
Cô không còn là đứa trẻ năm đó vứt bỏ cả tôn nghiêm để quấn chặt lấy anh.
Lâm Bạc Thâm không thấy thất vọng anh chỉ khẽ cười, nhìn cô nói: “Em không chịu quay trở lại bên anh thì anh sẽ cố gắng bước đến bên em. Điều anh muốn không phải là quay về như lúc xưa. Mặc Bảo, anh muốn hiện tại và tương lai của em”
Dù bây giờ cô vẫn chưa bằng lòng nhưng không sao, một đời dài như vậy, anh có thể chờ, chờ bao lâu cũng không là vấn đề.
Cô yên lặng không đáp.
Lâm Bạc Thâm đặt tay lên đầu cô yêu chiều xoa xoa n đi, bạn nhỏ nghe lời sẽ không lãng phí đồ ăn”
Dứt lời Lâm Bạc Thâm đứng dậy, rời khỏi phòng.
Anh cho cô khoảng không để tiếp nhận được hết cảm xúc tối hôm nay.
Hiện giờ, cô mắc bệnh trâm cảm, so với người bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610355/chuong-1200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.