Cô từng cho rằng, đối với anh thì Phó Mặc Tranh cô là một người đặc biệt, anh chiều chuộng cô, thương cô, chăm sóc cô, ít ra anh cũng từng thích cô.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, cô và Chu Tiểu Ninh chẳng có gì khác nhau cả.
Vừa nãy cô đã hi vọng xa vời biết bao, anh biết cô mang thai sẽ chịu trách nhiệm với cô?
Bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy sờ lên bụng dưới, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Bé con, xin lỗi, mẹ không thể giữ con được rồi”
Chu Tiểu Ninh vào được nhà Lâm Bạc Thâm thì lại tham lam được voi lại đòi tiên.
Cô ta đi dạo xung quanh nhà của Lâm Bạc Thâm: “Tiền bối Lâm, em rất thích phong cách trang trí nhà của anh”
Lâm Bạc Thâm để cho cô ta vào nhà chỉ vì muốn kéo dài thời gian chờ cho cô gái nhỏ ngoài kia rời đi. Đối với Chu Tiểu Ninh thì ngay cả tâm tư đối phó với cô ta cũng không hề có.
Chu Tiểu Ninh trông thấy chú mèo nhỏ đang ngủ trên salon liền thích thú đi tới: “Oa, tiền bối Lâm, anh còn nuôi cả mèo con à, con mèo này đáng yêu quá!”
Lâm Bạc Thâm đối với việc Chu Tiểu Ninh tự tiện thì rất không vui, thậm chí cảm thấy chán ghét, giọng nói lạnh lùng: “Nuôi hộ bạn gái”
Bạn gái?
Chu Tiểu Ninh nhíu mày, khó hiểu nói: “Không phải anh đã chia tay với Phó Mặc Tranh rồi sao?”
Đôi mắt Lâm Bạc Thâm run lên, khóe môi nhếch lên, rõ ràng không hài lòng: “Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610270/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.