Trong lúc đợi Lâm Bạc Thâm về, trong đầu cô tưởng tượng ra rất nhiều giả thiết. Lâm Bạc Thâm sẽ cho cô một khoản tiền để cô phá thai, cũng có thể bởi vì cô mang thai ngoài ý muốn mà sẽ chịu trách nhiệm với cô?
Nhưng mặc kệ là giả thiết nào đi chăng nữa thì Phó Mặc Tranh có vẻ cũng không thể chấp nhận nổi, cũng không biết chấp nhận như thế nào.
Cô theo bản năng sờ chiếc bụng vẫn bằng phẳng của mình, khuôn mặt trắng nõn ủ rũ, tự than thở: “Bé con, nếu cuối cùng mẹ không muốn con thì con cũng đừng tức giận, có thể tha thứ cho mẹ không?”
Cô chỉ mới mười tám tuổi, nếu bỏ học để trở thành một bà mẹ đơn thân thì lão Phó sẽ đánh chết cô mất!
Cô không dám lấy tương lai của mình ra đánh cược.
Leng keng.
Thang máy tinh một tiếng, mở ra.
Lâm Bạc Thâm đã về.
Cô hít một hơi thật sâu đứng dậy đi tới phía sau cửa thoát hiểm, có chút chần chừ.
Cô cứ vậy không mời mà đến tìm anh liệu có ổn không?
Dù sao nửa tháng trước bọn họ cũng đã chính thức chia tay rồi.
Trong lúc cô đang rối rắm, một chuyến thang máy khác cũng vừa lên đến nơi. Cửa thang máy mở ra, bóng dáng một cô gái chạy theo.
“Tiền bối Lâm”
Lâm Bạc Thâm đứng trước cửa nhà đang chuẩn bị mở cửa đi vào thì trông thấy Chu Tiểu Ninh chạy tới.
Lâm Bạc Thâm nhíu mày: “Cô theo dõi tôi?”
Chu Tiểu Ninh đi giày cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610269/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.