Trên đường về nhà, trong tay cả ba người đều xách cái làn nhỏ.
Khuôn mặt Phó Mặc Tranh đỏ bừng vì phơi nắng, trở về khi giúp đỡ bóc đậu tương, đôi tay bẩn thỉu đưa lên gãi mặt vài lần, không lâu sau đó khắp mặt nổi lên những nốt đỏ nhỏ.
Tống Lệ đau lòng hỏi: “Có phải là dị ứng rồi không? Ai ya, tiểu Thâm, con nhanh lại đây xem xem”
Sau khi Lâm Bạc Thâm đi về không lâu, liền nhận được điện thoại của người uỷ thác, đi vào trong phòng xử lý công việc đã hơn 30 phút.
Đợi khi anh nghe được tiếng Tống Lệ gọi anh, khi từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy khuôn mặt vốn trắng trẻo của Phó Mặc Tranh đã đầy những nốt đỏ bừng bừng, rõ ràng là dị ứng Lâm Bạc Thâm cau mày đi đến, dạy dỗ: “Bảo em đội mũ vào không đội, bây giờ mặt thành ra thế này, dễ chịu không?”
Tống Lệ không nhịn được nói: “Tranh Tranh đã như vậy rồi, con cũng đừng có lên mặt nhiếc móc con bé nữa, nhanh đưa Tranh Tranh đi rửa tay, rửa mặt, tám mươi phần trăm là cháy nắng rồi, lại còn giúp mẹ bóc đậu tương. Con đi lấy cao thanh đẳng bôi cho Tranh Tranh đi, cái đó rất hữu dụng với những nốt ban đỏ do dị ứng, nếu như không đỡ thì ăn cơm xong, con đưa Tranh Tranh đến bệnh viện cộng đồng trong thị trấn khám xem”
Đến bên bể nước, Phó Mặc Tranh rửa sạch mặt với tay, làn da bỏng rát cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, nhưng không lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610196/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.