“.” Bị vạch trần một cách vô tình.
Lâm Bạc Thâm đội một chiếc mũ rơm lên đầu Phó Mặc Tranh trước khi ra ngoài.
Phó Mặc Tranh tháo ra mấy lần: “Em không đội đâu, em không sợ phơi nắng”
“Nắng ở quê rất to, dễ bị tổn thương da mặt”
Cô có một làn da mỏng manh, véo nhẹ một chút đã để lại vệt đỏ, rất lâu không biến mất.
Cô gái nhỏ 18 tuổi giống như một đứa trẻ, Lâm Bạc Thâm cài nút mũ trên đầu cô bao nhiêu lần liền bị cô tháo ra bấy nhiêu lần.
“Ai nhìn em đâu, ở đây cũng không có ai quen em cả”
“Anh quen em, anh sẽ nhìn em” Cô lại cô chấp tháp chiếc mũ xuống.
Hai người giằng qua giằng lại, cái mũ bị lôi kéo rất nhiều lần.
Hàng xóm xung quanh quen biết với Lâm Bạc Thâm, nhìn thấy bọn họ, ông lão đứng trước cổng hút thuốc ân cần cười hỏi Lâm Bạc Thâm: “Tiểu Lâm, dẫn bạn gái về nhà rồi à, chắc mẹ cháu vui lắm!”
Lâm Bạc Thâm cười nhạt chào ông.
Ông lão lại nhiều lời nói thêm vài câu: “Mấy ngày trước mẹ cháu còn nhờ bà lão nhà ông giới thiệu đối tượng cho cháu đấy, haiz, mất bao công vậy, cháu cũng đã có bạn gái xinh đẹp như vậy rồi, mẹ cháu đúng là không biết rõ tình hình gì cả”
Đợi sau khi đi qua rồi, Phó Mặc Tranh vắt hai cánh tay nhỏ sau lưng, khẽ hừ nói: “Xem ra anh ở quê thường xuyên đi xem mắt, có phải anh đã xem mặt mấy cô rồi không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610195/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.