Ở thị trấn Thanh Hà nghỉ ngơi một thời gian dài, bổ Lục và mẹ Lục thấy Lục Hi Bảo vẫn không hề nhắc đến chuyện muốn quay lại Bắc thành làm việc.
Vào lúc ăn sáng, mẹ Lục không để tâm nói: "Con yêu à, khi nào thì con quay lại thành phố đi làm thế? Mẹ và bố con làm ít sủi cảo đông lạnh, con đem về đó, như vậy cũng không phải gọi đồ ăn thường xuyên nữa."
Lục Hì Bảo đơ ra, cắn một miếng quẩy vừa mới chiến còn rất nóng, hơi hơi rù mắt, nói: “Bố, mẹ, có thể con không quay lại Bắc thành làm việc nữa rồi." “Tại sao chứ?"
Bố Lục và mẹ Lục tò mò nhìn cô ấy.
Lục Hỉ Bảo cắn môi, nói: "Con đã xin từ chức thực tập ở bệnh viện rồi, vì vậy tạm thời không quay lại làm việc nữa.
Bỗ Lục và mẹ Lục đều sững sở.
Mẹ Lục chau mày nói: "Tại sao lại từ chức chứ công việc ở bệnh viện tốt như thế chẳng phải con vẫnluôn muốn làm việc trong thành phố sao?" "Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa được không. Nói chung con sẽ nhanh chóng tìm được công việc mới, bố mẹ không cần lo lắng con sẽ ở nhà ăn bám đâu. "Cái con bé này, mẹ là sợ con ở nhà ăn bám a? Mẹ là thấy công việc ở bệnh viện lớn kia rất tốt, sau này chuyển chính thức thì lương cũng ổn, nói từ chức liền từ chức, cũng không thèm thương lượng với người nhà, Lục Hì Bảo, lần này con có chút tuỳ hứng rồi đấy.
Lục Hi Bảo tâm trạng rất kém, sau khi ăn mấy miếng cơm, liền đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609584/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.