Vào lúc Lục Hi Bảo trả lời tin nhắn xong, đang chuẩn bị tắt điện thoại đi, thì chuông điện thoại lại reo lên.
Không hiển thị tên người gọi đến, cô ấy cũng không xem kỹ, theo phản xạ tưởng rằng là tên Trì Quân kia gọi đến, vừa nghe máy, liền chửi mắng tới tấp: “Trì Quân anh nghịch đủ chưa! Bây giờ tôi không nhớ anh một tí nào hết! Cũng không hề muốn gặp anh! Cầu xin anh đừng quấy rối tôi nữa!"
Lục Hì Bảo nói hết trong một hơi, rồi hít thở một hơi sâu, cực kỳ thoải mái.
Nhưng đầu dây bên kia, lại cất lên một giọng nói nam trầm thấp từ tỉnh quen thuộc: “Anh không phải là Trí Quân
Vài chữ ngắn ngủi, lại có thể nghe ra cái lạnh trong giọng nói của đối phương.
Lục Hi Bảo bị dọa tới mức suýt chút nữa đến cảđiện thoại cũng bị rơi, cô ấy đương nhiên có thể nghe ra giọng nói của đối phương.
Cô ấy hối hận gõ vào đầu, sao lại là điện thoại của Giang Thanh Việt chứ?!
Cô ấy cầm điện thoại, cứng đơ ra đó, cắn chặt môi, không dám thở mạnh.
Cho dù cô ấy vốn không làm gì sai, người làm sai, rõ ràng là anh ấy.
Giang Thanh Việt bên kia, lạnh giọng hỏi: "Sao lại không nói gì rồi? Nghe thấy anh không phải là Trì Quân, nên rất thất vọng sao?"
Lục Hì Bào nuốt một ngụm nước miếng, nhớ đến mọi sự sỉ nhục phải chịu trong nhà của anh ấy vào buổi sáng hôm đó, rồi nhớ đến viễn cảnh bà Giang hẹn riêng cô ấy ra ngoài, đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy, bảo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609583/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.