Mộ Vị Lan ở trong phòng quả chán, cô ngồi trên ghế ăn táo một lúc, sau đó cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm về lịch sử đẹp đẽ của thời hạn hôn nhân một trăm năm ở Ai-len.
Kết quả là, thông tin trên mạng hiển thị Ai-len đã xóa bỏ hệ thống này từ năm 1996, không hề tồn tại thời hạn hôn nhân một trăm năm nào cả, và cũng không tồn tại chuyện kết hôn ở Ai-len sẽ không được phép ly hôn.
Mộ Vi Lan càng tò mò hơn, nhưng sau khi xem đi xem lại, hầu hết mọi người đều nói đó chỉ là tin đồn.
Cô đang băn khoăn không hiểu thì Phó Hàn Tranh từ bên ngoài trở về. "Tiểu Lan, mở cửa.
Mộ Vị Lan đặt điện thoại xuống, chạy ra mở cửa cho anh, vừa mở cửa, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang cầm một hộp đổ ăn trên tay.
Mô Vị Lan mò cúi xuống nhìn: “Anh mua cái gì the?"
Qua lớp hộp đóng gói, cô có thể ngửi thấy mùi thom.
Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong: "Cả dưa chua."
Mộ Vị Lan phần khích: "A...cá dưa chua! Anh mua ở đâu thể. Dublin cũng có chỗ bán cá dưa chua sao?"
Đêm qua cô không ngủ được, cứ lầm bầm về món cá dưa chua, chắc là bởi vì mang thai nên gần đây có rất thích ăn mấy đồ chua và cay, khẩu vị của cô rất nặng. Nhưng Ai-len không giống trong nước, không có nhiều đồ ăn vặt ngon, có thèm chảy nước dãi cũng đành phải chịu đựng
Phó Hàn Tranh đưa cả dưa chua cho cô, Mộ Vi Lan đặt lên bàn, mở hộp đồ ăn, một mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609554/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.