Trở về khách sạn, Mộ Vi Lan ngồi một bên và chăm chú nhìn tờ giấy kết hôn của Ai-len, trong lòng cô ngập tràn ngọt ngào.
Khi Phó Hàn Tranh tắm xong và đi ra khỏi phòng tắm, anh gọi cô mấy tiếng nhưng cô đều không nghe thấy. Mãi đến khi Phó Hàn Tranh lò dò đi tới, nắm lấy cô, cô mới phản ứng lại, vội vàng cất giấy đăng ký kết hôn đi. “Em đang làm gì vậy? Không nghe thấy anh nói sao?" “Không có gì, anh tắm xong rồi à, vậy em cũng đi tắm."
Mộ Vi Lan nhanh chóng chuồn đi.
Đến tối, khi nằm trên giường, Mộ Vi Lan sở chiếc nhẫn kim cương lớn, cô tò mò hỏi: "Hàn Tranh, viên kim cương lớn như vậy trị giá bao nhiêu thế?" "Sao thế, em muốn bán đi à?” Phó Hàn Tranh nhường mày.
Mô Vị Lan dựa vào trong lòng anh và nói: "Tất nhiên là không phải, em chỉ tò mò mà thôi. Viên kim cương lớn như vậy, không bán để trong nhà nhìn cũng chỉ là một viên đá mà thôi, thế giới của người có tiền các anh em thật sự không hiểu "
Phó Hàn Tranh khẽ mìm cười, anh cúi đầu hôn lên trán cô và nói: “Em nói câu này không đúng rồi, em rỗ ràng là vợ của người có tiền.
Mộ Vi Lan bật cười, khỏe môi cong lên, ôm cổ anh và nói: "Em không phải kẻ hút máu người độc ác.
Phó Hàn Tranh kéo chăn bông lên, ôm lấy cô và nói: "Được, anh làm kẻ hút máu người, em hưởng thụ là được rồi, mau ngủ đi. Đừng nhìn mãi giấy kết hôn và chiếc nhẫn nữa, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609553/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.